Lâu lâu không về quê, đánh võng vài vòng hóng tin mới xem có gì hay ho không nào. Nắng ấm vãi. Ấm tới nẻ toác cả mặt. Tạt té quán trà đá đã.
- Thằng An. Về thăm quê à cu. Người yêu đâu mà đi một mình ra đây?
- Xấu trai quá không có đứa nào yêu à?
- Hay mày bị bê đê?
Liên tiếp các câu hỏi được đưa ra từ mấy ông ngồi uống nước đánh cờ trong đó. Mẹ kiếp, khinh quá thể đáng. Em cũng không phải dạng cao to đẹp trai gì, nhưng cũng dễ nhìn mà, lại thêm đàn ông nghìn phần nghìn, chẳng qua chưa lọt mắt em nào chứ. Hự!
Ngoài khả năng vô hình trước mặt gái là tuyệt nhất thì gì em cũng bình thường hết. Nhiều lúc cũng muốn có người yêu để biết mùi vị yêu đương nó là như thế nào nhưng lại không dám. Thành ra 27 tuổi rồi mà chưa có ai yêu. Nguyên việc làm kỹ sư xây dựng - mẹ nói thế cho oai chứ chẳng khác gì thằng cu li, chỉ đâu đánh đó - đã làm cho em ế mẹ rồi, chưa kể tới việc vô hình trước gái nữa thì đời em đúng là "quang tèo".
- Đừng có đùa, sáng nay gái vừa gọi cháu đấy nhớ.
- ĐM, thật hay đùa, tao là thấy cứ bảo mẹ mày cưới cho con vợ là xong. Gần 30 rồi mà còn chưa biết mồm ngang mép dọc nó như thế nào!
- Cháu có thật chứ có đùa đâu. Cháu gọi lại cho chú xem này!