Về đến phòng, tôi vứt ba lô và nằm vật ra giường. Chưa bao giờ tôi phải suy nghĩ nhiều đến thế. Những lời lão phó nhòm nói với tôi cũng không hẳn là không tốt. Khi bắt đầu công việc này, tôi chỉ nghĩ đơn thuần là đi làm, kiếm tiền, hết giờ về nhà ngủ hoặc chơi điện tử. Giờ đây, đứng trước tình huống này, tôi không biết phải làm thế nào.
Cảm giác bất lực, cô đơn. Miên man một lúc rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Mở mắt ra đã 9 giờ tối. Việc đầu tiên tôi làm là cầm điện thoại lên và tìm số của cô tổng đài viên.
Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên.
"A lô, ai đó ạ?"
Giọng nói quen thuộc đây rồi. May quá, lúc đầu tôi cứ nghĩ cô ấy cho mình số giả, không ngờ lại là số thật. Lúc chiều tôi không dám gọi vì sợ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.
"Anh đây. Lúc chiều anh có xin số em."
"À, hóa ra đây là số của anh đây ạ? Đẹp nhỉ."
"Ừ, đẹp thật không?" – Híc, giọng nói sao mà ngọt ngào thế.
"Đẹp thật mà. Anh gọi em có việc gì thế ạ?"
"À, anh gọi để xem em có cho đúng số không, để xem mai có nên làm phiền tổng đài nữa không thôi mà."
"Thế bây giờ em cho đúng số rồi anh định thế nào ạ?"
Giọng nói nũng nịu vang lên khiến bao nhiêu kế hoạch của tôi tan biến hết. Những lời định nói với cô ấy từ chiều giờ giờ trở nên trống rỗng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện của Trầm Tim