Tôi cầm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu. Sung sướng cả con người. Mặc dù đã bao lần hứa với bản thân là cai thuốc, nhưng sao khó quá. Giờ đây nó như một phần thân thể, thiếu nó là cơ thể ôi sao khó chịu… Sáng ra ngồi hút thuốc nhìn người đi đường, sao tôi bỗng thấy Hà Nội lặng đi….
"Bánh với trà đây. Hôm nay ăn ít thế?"
"Sáng ra thế thôi bu ạ."
Cầm bánh mì nhai ngấu nghiến, tôi bỗng thấy gần đó có thằng cu nhỏ nhỏ tầm 3-4 tuổi đang chạy chơi, theo sau là mẹ nó. Trong lòng tôi lại cảm thấy sao dễ chịu thế. Chà, giá như mình cũng có thằng nhỏ như thế này nhỉ. Lúc ấy đi làm về sẽ có thằng bé chạy ra hét: "Bố về! Bố về!". Cuộc sống cũng chỉ cần có vậy thôi. Cảnh vật cứ dắt tôi qua hết cung bậc tâm trạng này tới tâm trạng khác.
Đúng là con người đang sống gấp quá, chỉ cần dừng lại một phút để ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống này.
"Ăn xong rồi không vào mà làm đi. Trưa có ăn không đấy?"
Mẹ, đang phiêu theo dòng cảm xúc thì bà bu kéo tụt xuống đất.
"Rồi, uống nốt cốc trà đã bu. Trưa đi ăn với gái rồi bu ạ."
"Gớm, nhìn cái mặt như mày cũng có gái theo, phúc tổ nha con."
"Xời, nhìn kỹ hơi bị đẹp trai đấy, còn nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt. Hớ hớ."
Trả tiền xong lại cắp đít vào làm. Sáng hôm nay sao bình yên thế….
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Khiêu Vũ Giữa Bầy Gõ