Thật ra trong chương này không có gì đặc biệt cả. Tôi làm một bài thơ nhỏ gửi tặng các bạn, vì ngày mai tôi sẽ đi gặp người ấy.
Đợi một ngày tâm sự chia hai,
Một phần lớn tôi dành trọn nỗi nhớ.
Không rõ đây là duyên hay nợ,
Mà nỗi nhớ em vấn vương đời tôi.
Tôi yêu em dù chưa lần gặp gỡ,
Vì giọng nói em tựa thể thiên thần.
Dù có đôi lần tôi tự dối lòng,
Nhưng tôi chắc chắn trăm phần là yêu.
Phần còn lại, dẫu chẳng còn nhiều,
Tôi sẽ giấu vào sâu trong nỗi nhớ.
Sẽ có ngày em tìm và mở ra,
Để chợt nhận ra tôi yêu em nhường nào.
Và khi em ngắm một vì sao,
Hãy biết rằng tôi đã gửi vào đó một ốc đảo.
Tôi xin chắc rằng nơi đó thật tuyệt hảo,
Để em nương tựa suốt cả đời.
Xin dừng lại những lời nói dở hơi,
Để dành cho nỗi nhớ và sự chờ đợi.
Hy vọng thứ Bảy tới sẽ có bài đánh giá gửi đến mọi người.