Trước mặt tôi là một cô bé khá dễ thương, cao khoảng 1m60, người thanh mảnh, tóc cột đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, đeo cặp kính to, chân đi đôi giày màu đen, mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, áo len sọc ngang đen trắng, cổ quàng chiếc khăn nhỏ. Rất tiếc, cô ấy không giống như một trong ba cô gái lần trước tôi thấy. Chắc tôi nghe nhầm ở đâu đó. Nhưng không sao. Ấn tượng ban đầu khi gặp cô ấy cũng không tệ lắm.
"Anh chờ em lâu chưa?"
"Em là Lan!"
"Vâng, em là Lan, còn anh là An đúng không ạ?"
"Ừ, chính là anh."
Tôi đứng dậy và kéo ghế cho cô ấy ngồi.
"Hì, cảm ơn anh. Anh lịch sự quá."
"Ha ha, lịch sự là việc anh ngày nào cũng làm mà."
"Hi hi."
Lan cầm menu lên, đắn đo một lúc rồi gọi nước. Chà, cái kiểu mím môi của cô ấy thật hết sức đáng yêu. Nhìn cô ấy thật đáng yêu chết đi được. Nói thật với các bác, Lan tuy không phải là quá xinh xắn, nhưng cử chỉ và động tác của cô ấy rất đáng yêu, khiến người đối diện phải chú ý.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Bá (Dịch)