Cuối năm rồi mà 8 giờ sáng đã phải có mặt tại công ty. Tôi đang quen với công việc lăn xả ngoài công trường, nay về văn phòng làm việc bàn giấy theo giờ hành chính nên còn chút chưa quen. Vừa phải hoàn thiện báo cáo công việc ở công trường, lại còn bị "bà chị già" ở văn phòng nhờ đánh dùm mấy cái văn bản. Bà chị này đúng là già, sinh năm 80, dáng người thì như hộ pháp. Điệu cười thì "hố hố" nghe khó ưa, bảo sao tới giờ vẫn chưa có người yêu. Mỗi lần bà chị tới gần và nhờ vả việc gì là tôi lại rùng mình, cái kiểu "già rồi còn lả lướt" tôi không thích chút nào. Văn phòng cuối năm vắng tanh, chỉ có hai chị em tôi ở trong, bỗng nhiên tôi cảm thấy rợn rợn. "Không lẽ mình bị bà này làm gì đó sao? Trời ơi, sợ quá." Tôi vẫn là một chàng trai trẻ còn "trinh nguyên", liệu có giống như trong mấy bộ phim Nhật không? Thật biến thái quá đi mất.
*Kẹt...*
Cửa đột nhiên mở. Suýt chút nữa thì tôi "vãi cả ra quần". Quay mình lại thì thấy anh phó giám đốc tới.
"Chú làm xong báo cáo cho anh chưa?"
"Em đang hoàn thiện nốt anh ạ. Lúc nữa em gửi!"
Đúng là thần hồn nát thần tính. Chắc tại ảnh hưởng của mấy bộ phim Nhật. Dạo này xem phim nhiều quá nên thành ra cứ hay suy nghĩ lung tung. Hờ hờ hờ.
Tiếp tục cắm cúi gõ nốt báo cáo cho sếp mà tận hơn 1 giờ mới xong. Tôi đi tìm gì đó cho vào dạ dày đang kêu như đánh trận. Ngay cổng công ty em có một quán bánh mì ăn ngon, bổ, rẻ lắm các bác. Thôi lại đi ra đó ăn thôi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ức của một linh hồn