Logo
Trang chủ
Chương 24: Cà phê

Chương 24: Cà phê

Đọc to

Chương 24: Cà Phê

"Bác sĩ, ngươi đừng dọa ta," người mập mạp vẻ mặt đau khổ, run rẩy nói, "Ngươi đừng nhìn ta dáng dấp tráng kiện, đều là mập giả tạo, không một chút nào cấm dọa đâu."

Giang Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ nhớ tới mập mạp làm đồ ăn thật sự rất ngon, thế là bỏ qua hắn, không nói thêm gì nữa.

Từ khi cùng với Giang Thành về sau, thần kinh mập mạp trở nên thô rất nhiều. Không bao lâu, hắn liền lại bắt đầu nhảy nhót tưng bừng, "Bác sĩ," mập mạp liếm liếm bờ môi, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi nói đêm nay chúng ta ngủ rồi còn biết đi vào ác mộng sao?"

Trong cơn ác mộng từng bước sát cơ, loại quỷ dị mà hết lần này tới lần khác cực kỳ chân thực cảm giác ấy khiến người ta không rét mà run.

Đang bận treo quần áo ướt, Giang Thành dừng việc đang làm trong tay, suy nghĩ vài giây rồi đáp: "Hẳn là sẽ không. Từ cái ác mộng trước giải thoát, thể lực của chúng ta tuy có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng tinh thần hao phí lại không cách nào đạt được sự phục hồi."

Mập mạp hiểu ý Giang Thành. Hắn muốn nói là tinh lực hao phí trong ác mộng không thể khôi phục như thể lực. Nếu cứ thế mãi, bọn họ sẽ càng ngày càng mỏi mệt, cuối cùng bị ác mộng tươi sống mài chết. Từ lời của Phiền Lực và Noãn tỷ, họ biết ác mộng tuy đáng sợ nhưng thường chừa lại chút hy vọng sống, điều này rõ ràng không hợp với quy tắc của ác mộng.

"Vậy là tốt rồi," mập mạp thở phào một hơi dài, rồi lại mở miệng nói, "Ta còn đang nghĩ tối nay có nên gắng gượng không ngủ không."

"Không có chút ý nghĩa nào," Giang Thành lắc đầu, "Ngươi nhiều nhất có thể trụ được mấy đêm, đợi đến khi ngươi chịu không nổi mà ngủ thì đi vào ác mộng hẳn phải chết."

Chữ "chết" này bản năng khiến lưng mập mạp lạnh toát, hắn tranh thủ giải thích rằng mình chỉ nói bừa, chứ sẽ không làm vậy.

"Uống cà phê không?" Giang Thành lau khô tay đi vào nhà bếp, đi ngang qua mập mạp thì hỏi một câu.

Mập mạp có chút được sủng ái mà lo sợ, "Vậy thì làm phiền ngươi, bác sĩ."

Tiếng lách cách từ phòng bếp vọng ra. Giang Thành đưa tay từ giá treo cốc cà phê gỡ xuống hai chiếc cốc, "Kiểu Mỹ, kiểu Ý, Latte hay là Cappuccino?"

Mập mạp hơi có chút lúng túng nói: "Bác sĩ, ta không hiểu nhiều về cà phê. Ta bình thường uống loại cà phê hòa tan 1 đồng 1 gói của siêu thị. Hay là ngươi pha cho ta một chén Cappuccino đi."

"Ngượng ngùng," Giang Thành nói, "Cappuccino không có."

"Vậy đổi Latte đi."

"Latte cũng không có."

"Kiểu Mỹ?"

"Không có."

"Vậy thì kiểu Ý tốt rồi," mập mạp rụt cổ lại, "Vất vả ngươi, bác sĩ."

"Không khổ cực," Giang Thành kéo giọng trả lời, "Bởi vì cà phê kiểu Ý cũng không có."

Mập mạp ngẩn người, "Kiểu Mỹ, kiểu Ý, Latte, Cappuccino đều không có? Vậy ngươi có cái gì?"

"Cà phê hòa tan," Giang Thành bưng hai tách cà phê từ phòng bếp đi ra, "Nhưng ta phải uốn nắn ngươi một chút, hiện tại giá bán lẻ một gói là 1 đồng 5, không còn là 1 đồng nữa, nó đã tăng giá."

"Chỉ có cà phê hòa tan, vậy ngươi bảo ta chọn cái gì?" mập mạp kích động nói.

Giang Thành ngồi đối diện mập mạp, bưng tách cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Bởi vì cuộc sống cần có cảm giác nghi thức."

Mập mạp cảm thấy tranh luận với Giang Thành không có bất kỳ tác dụng nào. Để tránh bị Giang Thành vòng vào nữa, hắn sáng suốt chọn ngậm miệng.

"Mau thừa lúc nóng mà uống đi," Giang Thành nói, "Lần này thuốc ngủ ta không bỏ quá nhiều, ngươi trước nếm thử mặn nhạt, lần sau trong lòng ta liền có số."

Mập mạp: ". . ."

Bóng đêm dần dần dày, những ánh đèn Neon xa xa từng điểm một sáng lên. Xuyên qua một cánh cửa sổ kính nửa mở, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài xa hoa trụy lạc. Mập mạp chống cằm, ngẩn người bên cửa sổ.

Hồi tưởng từng chút một trong cơn ác mộng, mới càng thêm trân quý sự tốt đẹp của thế giới hiện thực.

Giang Thành một mình co quắp trên ghế làm việc xem phim kinh dị, ăn khoai tây chiên chấm sốt cà chua. Hắn gọi mập mạp, nhưng người sau chết sống không đi.

Một bộ "Sơn Thôn Lão Thi" xem xong, Giang Thành suýt nữa ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, hắn nhìn thấy mập mạp co ro trên ghế sô pha, bịt chặt tai, vẻ mặt đầy khó chịu.

Phát giác Giang Thành tỉnh, mập mạp như nhìn thấy cứu tinh, buông tay ra kêu lên: "Bác sĩ, ngươi xem phim gì vậy, con quỷ đó cũng quá dọa người."

Nghe mập mạp giải thích, Giang Thành mới hiểu ra, thì ra mập mạp nghe thấy một đoạn giọng hát vô cùng quỷ dị, sau đó muốn đi qua tắt phim, kết quả lại đúng lúc bắt gặp Sở Nhân Mỹ hiện thân.

"Ngươi nói con quỷ kia tên là Sở Nhân Mỹ," Giang Thành giải thích, "Là một nữ tử khốn khổ trong xã hội phong kiến, cũng là nguyên mẫu của 'Trà Hoa Nữ' dưới ngòi bút của tiên sinh Lỗ Tấn."

Mập mạp tự động che đậy những lời Giang Thành nói.

Tắt máy vi tính, hai người lên lầu ngủ.

Mập mạp phản ứng rằng tối qua hơi lạnh, Giang Thành lại tìm cho hắn một chiếc chăn mới. Mập mạp nắm lấy cơ hội cuối cùng trước khi Giang Thành vào phòng ngủ, nói rằng nếu hắn xem xong phim kinh dị mà sợ hãi thì mình có thể ngủ cùng hắn.

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ liền "Phanh" một tiếng đóng lại, sau đó là tiếng khóa cửa.

Mập mạp bực bội đập miệng không cam tâm nằm xuống. Trước đó Giang Thành đã nhắc nhở hắn, trước khi ngủ tốt nhất nên mặc quần áo và đi giày. Vì vậy, hôm nay mập mạp đã tranh thủ lúc trời nắng đẹp để giặt giày của mình, rồi nhân lúc ra ngoài mua thức ăn đã mua cho mình đôi giày thể thao mới, giờ phút này đang mang trên chân.

Vị trí phòng làm việc tương đối hẻo lánh, trong đêm vô cùng yên tĩnh.

Giang Thành quen thói kéo chăn đến cằm, hô hấp đều đặn và cân xứng. Thể chất của hắn so với người thường có phần khác biệt, hắn đối với cảm giác nóng lạnh không quá nhạy cảm, hơn nữa cực ít khi bị bệnh, thần kinh cảm giác đau cũng tương đối trì độn. Có khi hắn thậm chí cảm thấy mình là một công cụ nhân không có tình cảm.

Hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này rất sâu.

Bên tai quanh quẩn giai điệu khó hiểu. Không phải cổ điển, không phải lưu hành, cũng không phải nhạc Jazz, khúc nhạc này có giai điệu không giống với bất kỳ thể loại nào hắn từng biết.

Âm thanh này dường như vốn sinh ra trong bóng tối. Sinh ra trong bóng tối, rồi lại quy về bóng tối.

Giang Thành cảm thấy mọi thứ đều đang rời xa mình, hắn dường như chìm vào đại dương sâu thẳm, lại như đi vào một đường hầm không có điểm cuối.

Tuyệt vọng, chỉ có tuyệt vọng, trừ cái đó ra... không có gì cả.

Tiếng vỡ tan trong trẻo vang lên, giống như một tấm vải đen tuyền bị xé toạc bằng man lực. Giang Thành đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn phát giác mình đang đứng ở góc rẽ tầng một của phòng làm việc, phía trước sừng sững một cánh cửa sắt màu đen.

Thân thể đi trước đại não ra lệnh, hắn vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Một trận cảm giác hôn mê quỷ dị qua đi, hắn dưới chân như lại tìm được điểm tựa, dẫm lên mặt đất kiên cố.

Trước mắt là một kiến trúc giống như trường học, quy mô không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xung quanh. Mấy tòa kiến trúc lặng lẽ đứng sừng sững dưới ánh nắng chiều, kéo ra những cái bóng xám đậm, hơi có chút khí chất lãng mạn.

Hắn nheo mắt nhìn trời chiều, phán đoán thời gian hiện tại ở thế giới này đại khái vào khoảng 4, 5 giờ chiều.

Phụ cận tạm thời không thấy những người khác, cổng trường học cũng đã đóng lại. Hắn dùng tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, nhìn chằm chằm hướng trường học vài lần rồi quả quyết xoay người, đi về phía ngược lại.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Kể chuyện vợ chồng trẻ
Quay lại truyện Ác Mộng Kinh Tập
BÌNH LUẬN