Logo
Trang chủ
Chương 32: Ai tại gõ cửa?

Chương 32: Ai tại gõ cửa?

Đọc to

Chương 32: Ai đang gõ cửa?

Sườn Xám Nữ cũng không ngồi yên được nữa, nàng đứng dậy đi ra cửa. "Sườn Xám tỷ tỷ," Áo Ngủ Nữ có vẻ sợ hãi, để nàng một mình trong phòng, nàng tuyệt đối không dám, "Tỷ muốn đi đâu?" Nàng lập tức nhảy xuống giường, giày cũng không mang, cứ thế chân trần đứng trên nền xi măng lạnh buốt. Với ánh mắt mười phần thương hại nhìn nàng.

"Ta đi hỏi xem những người khác có phát hiện điều gì bất thường không," Nàng giả vờ an ủi Áo Ngủ Nữ, "Ngươi yên tâm, tỷ tỷ hỏi rõ ràng sẽ lập tức trở lại." Áo Ngủ Nữ dường như cũng sợ hãi hành lang yên tĩnh và u ám, nghĩ nghĩ đành nói: "Vậy tỷ tỷ đi nhanh về nhanh nhé, ta một mình sợ lắm." "Được, tỷ tỷ đáp ứng ngươi." Sườn Xám Nữ hít sâu một hơi, chậm rãi kéo cửa ra, nhưng chỉ để lại một khe hở rất nhỏ.

Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, nếu không phải nàng biết rõ có người ở mấy phòng lân cận, nàng còn tưởng rằng nơi này chỉ có nàng cùng Áo Ngủ Nữ. Không phát giác điều gì bất thường, nàng bước ra khỏi phòng, rồi quay người nhanh chóng đóng cửa lại. Không sai, nàng căn bản không có ý định trở về. Không những thế, nàng còn cố ý để cửa phòng 407 hé một khe nhỏ. Thứ nhất, nếu gặp nguy hiểm nàng có thể lập tức rút về. Thứ hai, cho dù nàng được các phòng khác cho nương náu an toàn, thì căn phòng 407 với cánh cửa không đóng chặt nghiễm nhiên sẽ là mục tiêu tốt nhất để quỷ tấn công.

Nàng giờ đã hiểu rõ, mục tiêu của nàng là phòng 404. Người trong phòng 405 đã nghe thấy tiếng ma sát quỷ dị, bất kể tiếng ma sát ấy rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nàng đều không muốn mạo hiểm. Nhất là hai tên gia hỏa ở bên trong nhìn đã không giống người tốt.

Sườn Xám Nữ kiến thức rộng rãi, đã sớm qua cái tuổi nhìn mặt mà bắt hình dong. Bởi vậy, bộ dạng giả dối của gã đàn ông mặc vest kia không thể nào qua mắt nàng. Trong cơn ác mộng không phải là không có người tốt, chỉ là họ chết nhanh hơn một chút, thảm hơn một chút mà thôi. Lý do từ bỏ phòng 406 là vì bên trong quá nhiều người mới. Quá nhiều người mới đồng nghĩa với quá nhiều nhân tố không xác định, mà một sơ suất nhỏ cũng có thể mang đến tai họa ngập đầu cho bản thân nàng ngay gần đó. Nàng không thích người mới, giống như tuyệt đại đa số lão thủ khác. Còn Giang Thành và tên mập mạp, nàng vẫn tương đối coi trọng, nhất là Giang Thành. Hắn trông ngơ ngác, còn có chút đờ đẫn. Nói thật, nàng cũng có chút không hiểu nổi người đàn ông này. Trong cơn ác mộng, nàng không phải là chưa từng thấy kẻ đần hay ngốc nghếch, nhưng có thể sống thoải mái như Giang Thành thì quả thực hiếm thấy, nhất là hắn còn không phải tân thủ. Mấy lần nhiệm vụ ác mộng đã dạy cho nàng một đạo lý: Nơi đây ngọa hổ tàng long, những kẻ giả heo ăn thịt hổ có đầy rẫy.

Khoảng cách giữa hai phòng cũng không xa, nhưng mỗi bước chân nàng đều đi chú ý cẩn thận, như thể lo lắng làm ra tiếng động lớn, kinh động những thứ đang ngủ say trong bóng đêm. Trên đường đi nàng đều bảo trì cảnh giác, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối không hề lơi lỏng.

Gần.

Thêm gần.

Nàng lẳng lặng nhìn cánh cửa cách đó không xa, nghĩ xem nên dùng lý do gì để lừa bọn họ mở cửa, rồi lẫn vào trong. Những người ở bên trong lại không ngốc, tự nhiên nàng không thể nói với bọn họ rằng người trong phòng mình đã nghe thấy tiếng ma sát, nếu không, ai còn sẽ mở cửa cho nàng? Nàng dừng bước lại, khẩn trương tự hỏi.

Hả? Nàng bỗng nhiên sững người lại, hiện tại đã là đêm khuya, đèn trong hành lang này lại đã sớm tắt, làm sao nàng có thể nhìn rõ mọi vật? Nàng quay đầu đánh giá chung quanh, rất nhanh tìm thấy nơi phát ra ánh sáng. Đó là từ một cánh cửa khép hờ cách đó không xa phía trước, cánh cửa ấy để lại một khe hở nhỏ xíu, có ánh sáng lọt ra từ trong khe cửa.

Đồng tử nàng bỗng nhiên co rụt lại, tiếp đó ánh mắt từ từ dịch chuyển lên trên, cho đến khi nhìn rõ bảng số phòng phía trên. 407.

407!!

Nàng run rẩy kịch liệt, giống như một quả bom băng tuyết nổ tung trong lòng. Làm sao có thể là 407? Căn phòng của chính nàng? Nàng vừa mới từ 407 đi ra, hơn nữa... nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, phía sau mọi thứ đều bị bóng đêm bao phủ, như thể bị một tầng sương mù không thể vượt qua che kín. Căn phòng 407 mà nàng vừa rời đi đã biến mất... Quả nhiên! Kẻ không nghe thấy tiếng ma sát mới là mục tiêu của quỷ! Quỷ muốn ra tay với nàng...

Nỗi sợ hãi tột độ dường như đã kích phát dục vọng cầu sinh của Sườn Xám Nữ lên không chỉ gấp mười lần. Nàng biết, vẫn chưa đến khắc cuối cùng, nàng vẫn còn một chút cơ hội. Nếu ứng phó thỏa đáng, nàng sẽ có cơ hội tiếp tục sống sót. Trong cơn ác mộng, chưa bao giờ có tình huống tuyệt vọng thật sự. Ở đây, mọi thứ đều công bằng.

Việc cấp bách là đánh giá xem đó rốt cuộc có phải là phòng 407 thật sự hay không. Nói đúng hơn, bên trong đang chờ nàng rốt cuộc là Áo Ngủ Nữ hay là quỷ? Năng lực của quỷ hoàn toàn không thể dùng khoa học, thậm chí là logic cơ bản để giải thích. Cho nên, căn phòng 407 trước mặt này cũng vô cùng có khả năng chính là phòng 407 thật sự. Cũng là đường sống duy nhất của nàng. Nàng chuẩn bị đánh cược một lần. Có lẽ quỷ chính là muốn khiến nàng cho rằng đây không phải phòng 407 thật sự, từ đó bỏ lỡ cơ hội sống sót.

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng lập tức chạy về phía 407. Theo nàng di chuyển, những nơi vốn được ánh sáng chiếu rọi phía sau nàng cũng đều lần lượt bị bóng tối nuốt chửng, như thể căn bản chưa từng tồn tại.

"Đông đông đông!" Nàng gõ vang cửa phòng 407, nhưng không lập tức đẩy cửa đi vào.

"Ai...?" Một giọng nữ hoảng sợ vọng ra, "Ai đang gõ cửa?" Đó là tiếng của Áo Ngủ Nữ, nghe rất chân thực, tràn ngập sợ hãi, bất an, như thể giây sau sẽ sợ hãi đến chết mất.

"Là ta!" Sườn Xám Nữ dùng tốc độ cực nhanh trả lời, "Mở cửa nhanh!" Nói xong những lời này, nàng lại nhanh chóng quay đầu liếc nhìn, bóng tối phía sau nàng càng lúc càng gần, xem chừng chẳng mấy chốc sẽ đến gần nàng. Sau đó... nàng cắn chặt răng, rồi hẳn là sẽ không còn "sau đó" nữa. May mắn thì ngày hôm sau mọi người sẽ phát hiện một bộ thi thể còn khá nguyên vẹn của nàng.

"Nhanh lên!" Nàng bắt đầu đập cửa, "Mở cửa ra cho ta!"

Áo Ngủ Nữ bên trong cửa như thể bị thái độ ấy dọa sợ, thế mà bật khóc, miệng mơ hồ không rõ nói rằng nàng rốt cuộc là ai, có phải là quỷ không, đồng thời van xin đừng giết mình. Thảm thương đến mức nào thì có bấy nhiêu thảm thương. Sườn Xám Nữ ngoài cửa thậm chí có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của ván giường do Áo Ngủ Nữ nức nở làm rung động.

Sườn Xám Nữ nói với người bên trong: "Thật sự là ta, ta là Sườn Xám tỷ tỷ vừa rời đi. Xin ngươi tin tưởng ta, tiếp theo..." Nàng dừng một chút, "tiếp theo ta sẽ đi vào."

"Ô ô ô..." Bên trong vẫn như cũ là tiếng khóc, cố sức kìm nén tiếng khóc ấy. Nàng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất lực của Áo Ngủ Nữ bên trong. Quá chân thực, chân thực đến mức không giống như là giả. Thế là, Sườn Xám Nữ ngoài cửa vừa nói chuyện, một bên chậm rãi lùi về phía sau, cuối cùng xoay người bỏ chạy.

Điều quỷ dị là, ngay khoảnh khắc nàng bỏ chạy, tiếng khóc bên trong cửa đột nhiên biến mất. Khe hở mà cánh cửa khép hờ để lại cũng không còn thấy nữa. Thay vào đó là một tràng tiếng "Bạch bạch bạch", như thể thứ gì đó đang dùng cả bốn chi bò ra từ cánh cửa ngụy trang thành phòng 407 kia. Tóm lại sẽ không phải là Áo Ngủ Nữ. Màn trình diễn rất thật, nhưng Sườn Xám Nữ vẫn phát hiện ra sơ hở: Quỷ ngụy trang Áo Ngủ Nữ, trong tiếng khóc sướt mướt đã nói một câu: "Cửa không đóng mà ngươi cũng không vào được, ngươi có phải là quỷ không?" Cửa là do chính Sườn Xám Nữ khép lại, làm sao Áo Ngủ Nữ có thể biết được?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Ác Mộng Kinh Tập
BÌNH LUẬN