Logo
Trang chủ
Chương 17

Chương 17

Đọc to

Nghe Hoàng nói thế tôi yên tâm hơn, chính tôi còn giục Hoàng đi thôi còn chờ gì nữa. Hai đứa tôi tính tiền rồi đi tới cánh rừng trong bức tranh của Hoàng. Cánh rừng này ở cách xa trung tâm hơn tôi tưởng tượng, đi phải mất 40 phút chúng tôi mới tới nơi, trước mặt tôi bây giờ là rừng cao su đang mùa thay lá vô cùng đẹp.

Dựng xe bên đường tôi với Hoàng đi vào trong. Do khá rộng nên Hoàng bảo tôi hai đứa chia nhau ra tìm từng thân cây một. Trong lúc tôi đang còn tìm kiếm thì Hoàng la lên “ thấy rồi tao thấy rồi” tôi vội chạy nhanh lại. Quả thực lúc này Hoàng đang đứng trước một thân cây khắc hình trái tim bên trong có chữ H^2.

Tôi giơ bức tranh Hoàng vẽ lên thì thấy giống hệt. Tôi tiến lại gần hơn thì bộp một tiếng rồi tôi lăn đùng ra đất ngất xỉu.

Khi tỉnh lại tôi thấy xung quanh mình tối om như mực, tôi cố cử động thì phát hiện mình đang ngồi bệt xuống đất tay thì bị trói vòng qua gốc cây. Suy nghĩ đầu tiên trong tôi là chắc bị cướp rồi. Không biết thằng Hoàng có bị sao không. Nghĩ vậy tôi liền gọi to "Hoàng ơi..." nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm lấy tôi, tôi càng sợ hơn. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Hoàng bị bọn cướp đập bất tỉnh nhân sự, có lúc hoang mang tôi còn nghĩ hay là Hoàng chết rồi. Suy nghĩ đó làm tôi sợ đến phát khóc. Mệt quá tôi gục mặt xuống ngủ thiếp đi. Chẳng biết bao lâu nữa nhưng lúc đó sương rơi lạnh quá khiến tôi tỉnh dậy, khi vừa ngước mắt lên nhìn tôi há hốc mồm á khẩu, lúc này ngay trước mặt tôi một bóng trắng đang đứng chằm chằm nhìn vào thân cây bên trên, không tôi không thể nhầm được đó chính xác là cô bé Hương đang nhìn chằm vào thân cây, bất chợt con bé quét mắt nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi sợ quá tè cả ra quần, rồi bất tỉnh luôn.

Ánh nắng mặt trời chiếu làm tôi tỉnh giấc, nhìn xung quanh tôi không thấy Hoàng đâu tôi cũng thầm yên tâm hơn. Nhưng cứ như thế này thì tôi sẽ chết vì đói và khát mất. Đến trưa khi mặt trời chiếu lên trên đỉnh đầu, bất chợt tôi thấy một con mèo đen từ đằng xa lao vù vù đến chỗ tôi, tôi lẩm bẩm đừng đến đây đừng đến đây. Không như tôi mong đợi con mèo vẫn vun vút lao đến trước mặt tôi khi nó cách tôi khoảng tầm 2 mét thì tôi nhấm mắt quay mặt đi tưởng tưởng đủ thứ sẽ đến với mình. Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả, chỉ thấy con mèo đang liếm liếm ngón tay tôi, cảm nhận có thứ gì cứng cứng trong lòng bàn tay, tôi cố định hình xem nó là cái gì. Tôi reo lên mừng rỡ thì ra đó là một mảnh thủy tinh, có thể con mèo này công đến cho tôi. Bây giờ đây, đây có thể là cứu cánh duy nhất để tôi thoát khỏi tình trạng này, tôi hì hục dùng sức cứa cứa và cứa vào sợi dây hy vọng sớm thoát khỏi cái thảm cảnh này. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tôi tưởng tượng, cứa mãi chắc phải ba bốn tiếng rồi mà sợi dây mới mòn đi một nửa, tay tôi thì mọi nhừ rồi, mệt đói khát khiến tôi lã người đi. Tầm chiều tà tôi một lần nữa tỉnh dậy một bóng người xuất hiện trước mắt tôi, nhưng ánh nắng làm tôi lóa mắt nên nhìn không rõ được khuôn mặt người đang đứng trước mình. Khi đôi mắt tôi đã điều tiết lại được thì tôi hét lên "Hoàng cứu tớ". Nhưng chỉ đổi lại là sự im lặng đáng sợ trên khuôn mặt Hoàng, trong ánh chiều ta tôi rõ ràng thấy Hoàng nhếch mép cười nói:

"Mày chưa chết cơ ah?"

Nhìn điệu cười ghê người của Hoàng tôi phát hiện mình không xong rồi, tay tôi điên cuồng cầm mảnh thủy tinh cứa, trong đầu thì nghĩ phải tìm cách kéo dài thời gian...
(mệt quá còn sức tối sẽ viết tiếp)
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "
Quay lại truyện Ám ảnh
BÌNH LUẬN