Mẹ tôi thì trực tiếp mắng: "Chuẩn bị làm đi, đứng đó làm gì? Trang giúp cô nhặt và xếp khoai lại thành đống nhé!" Tôi cũng đồng ý với mẹ, cho em xếp khoai là hợp lý, chứ cho em cầm cuốc chắc có án mạng xảy ra mất. Cả buổi ba người vừa làm vừa nói chuyện khá là vui, mẹ tôi lôi mấy chuyện ngày nhỏ ra nói cho Trang nghe làm em cười khúc khích cả buổi, còn tôi thì chẳng biết nói gì, chỉ còn nước kiếm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ mất mặt thôi. Khi tôi cuốc xong thì quay lại nhìn em vẫn đang nhặt khoai, mặt còn bị lấm bùn nhìn rất là đáng yêu... tôi bỗng nhiên muốn trêu em một tí:
"Em làm việc chăm thế."
"Hj, em cũng thích mà, khoai quê to thật."
Tôi cười: "Ừ, mà mặt em bẩn kìa, để anh lau cho." Tôi đưa ngón tay cái quệt chùi mặt cho em, nhưng tay tôi làm gì có sạch, cuốc cả buổi cũng dính đầy bùn, hơn nữa tôi lại cố tình chùi vào bên má sạch của em, nên lúc này em chẳng khác gì con mèo, làm tôi cười sặc sụa. Em thấy tôi cười cũng hiểu ra điều gì đó, đưa tay lên sờ mặt. Đúng lúc tôi đang cười không để ý thì đôi bàn tay em cũng đưa tay quệt một cái lên mặt tôi, tôi cảm giác mặt mình dinh dính ướt, chắc cũng dính đầy bùn rồi. Em nhìn tôi cười hi hi, mẹ tôi thì lắc đầu rồi cũng cười theo. Nhìn em lúc này đáng yêu cực kỳ, chút nắng chiều mùa đông khiến em lung linh trong nắng như một thiên thần, tôi thoáng ngây ngốc. L, em ở nơi đấy vẫn vui vẻ chứ, anh sẽ mãi không quên chuyện tình hoa cỏ may...
Tôi và mẹ gánh hai gánh khoai đầy đi về nhà, lần này tôi cũng tin tưởng giao cho em nhiệm vụ vác cuốc, trông em lúc này khuôn mặt đầy bùn cũng chẳng khác nông dân thực thụ là mấy. Tối hôm đó ăn cơm xong mẹ tôi mang lên thêm một ít khoai luộc cả nhà cùng ăn, em ăn cứ liên miệng khen ngon, đến lúc em hô no quá, thì cả nhà tôi ai cũng nhìn em cười. Tôi thầm than, mới ăn cơm xong tôi ăn một hai củ đã thấy no rồi, đằng này em ăn tận 5 6 củ, thử hỏi làm sao không no. Tôi nhìn em cười nói: "Khoai phải để dưới gầm giường qua mùa đông, khoảng tháng hai tháng ba ăn mới ngọt như mật."
"Vậy ạ, vậy lúc đó anh mang cho em ít nhé."
"Ừ, để đến khi đó bác bảo nó đem cho cháu ít ăn thử." Nghe mẹ nói tôi chỉ hận không thể nuốt hết mấy câu vừa nói lại. Hix, đang tính ăn tết xong ra Hà Nội rồi lâu lâu nữa mới về, kiểu này chắc ra Hà Nội một hai tháng lại phải mò về nhà thôi, về nhà lại bị nhắc chuyện vợ con, phiền chết mất.
Tôi đang ngồi trước hiên, thì chẳng biết từ lúc nào Trang đã đến bên cạnh tôi ngồi.
"Em rửa bát xong rồi à? Xin lỗi em nhé, về quê anh nó bất tiện thế đấy, không như ở thành phố, với lại mẹ anh cũng hơi cổ hủ, em thông cảm."
"Không sao đâu, lần đầu được về quê chơi em cũng thấy thích."
"Chắc em chỉ thấy lạ nên mới thích thôi, chứ ở mấy hôm chắc là chán ngấy ấy mà."
"Hj, không chán. À mà anh có thể dẫn em đi dạo trên đê được không?"
"Đi lên đấy làm gì?"
"Em nhớ trong truyện anh viết trên forum có đoạn anh trao nhẫn hoa cỏ may cho chị L, em cũng muốn đi lên đó một lần cho biết."
Thực sự lâu rồi tôi cũng không có lên đê một mình, sợ rằng mỗi lần lên lại nhìn cảnh nhớ người. Định không lên, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Trang tôi lại không nỡ từ chối.
"Thôi cũng được, đi dạo một chút rồi về."
Trang nhảy lên vui sướng: "Vậy đi luôn nhé anh!"
"Ừ."