Lúc này tôi cũng mới để ý những thẻ hương chúng tôi vừa mới cắm xuống, ban đầu không thấy gì nhưng một lúc sau đã bốc cháy. Qua ánh lửa của những thẻ hương đang cháy bập bùng, tôi lờ mờ cảm nhận được ánh mắt của cô Yến trên tấm bia mộ đang nhìn tôi oán trách và đau thương… Lúc này tôi cũng có cảm giác hơi sợ sợ, nên cũng chỉ động viên hai em một vài câu rồi chúng tôi cùng nhau đi về nhà.
Đêm hôm qua, tôi đã nhìn thấy bóng đen trong ngôi nhà cũ của ông Hùng, nên đêm hôm nay tôi quyết định phải ra đó một lần nữa để xem rốt cuộc bóng đen đó là ai, và đang làm gì ở đó. Trước khi đi, tôi thủ sẵn một con dao bấm cùng một chiếc đèn pin trong người. Men theo lối đường đê, tôi đi đến ngôi nhà đó. Nhìn địa hình xung quanh, tôi quyết định leo lên một cái cây gần đó và ngồi chờ. Không gian về đêm yên lặng đến kinh người, cứ mỗi lần nhìn vào căn nhà âm u lại nghĩ tới cảnh mà cô Yến chết, tôi lại thấy rùng mình sởn gai ốc. Mấy lần định leo xuống đi về đi ngủ rồi, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ tới bóng đen kia tôi lại có thêm động lực để ở lại.
Sự kiên nhẫn của tôi cuối cùng cũng được trả công xứng đáng, tầm khoảng hơn 9h đêm bóng đen đó bật qua tường, tiến lại phía cánh cửa. Chỉ sau một vài động tác, hắn đã mở được cánh cửa chính của ngôi nhà. Nhìn những động tác nhanh gọn lẹ của hắn, tôi thầm nghĩ bóng đen này hẳn là trộm chuyên nghiệp rồi. Từ từ trèo xuống cây, tôi tiến lại phía cửa chính của ngôi nhà quan sát, lần này thì tôi đã cẩn thận hơn, trước khi đi đã quẳng cái điện thoại ở nhà rồi nên cũng không còn lo tiếng chuông điện thoại kêu bất ngờ nữa.
Ghé mắt qua khe cửa chính, tôi thấy bóng đen kia đang dùng đèn pin rọi từng chỗ trong ngôi nhà, đôi khi hắn còn dùng tay gõ cạch cạch xuống các ô gạch nền nhà nữa, thực sự tôi không thể hiểu cái tên này đang tìm kiếm cái gì trong ngôi nhà bỏ hoang này nữa. Ở đây giờ chỉ là một căn phòng thờ cúng, có thứ gì giá trị đáng để cho hắn mạo hiểm. Đang trong dòng suy nghĩ thì tôi bỗng thấy sau gáy mình nhói đau rồi toàn thân đổ gục xuống.
Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói vào cây cột nhà, bóng đen kia vẫn tiếp tục rò xét xung quanh, tiếng cạch cạch vẫn vang lên không ngừng. Bỗng cửa chính mở ra, một luồng gió lạnh ập thẳng vào khiến tôi cảm giác rùng mình, đứng trước cửa bây giờ lại là một người nữa, tôi giả vờ nhắm mắt lại.
"Sao anh có tìm thấy gì không?"
"Không thấy gì cả, đã mấy đêm anh tìm kiếm nhưng không thấy có gì cả, chắc vật đó không được giấu ở đây."