Sr các thím, hứa mà giờ này mới post :sosad:
Cái lạnh của những cơn gió mùa đông xuyên qua làn da khiến tôi choàng tỉnh. Tôi vội vàng nhìn quanh, nhưng bủa vây xung quanh tôi chỉ là một màu đen. Tim tôi đập loạn xạ, những gì tôi đã nhìn thấy, đã trải qua, càng lúc càng bí ẩn, càng ngày càng khó hiểu. Giờ phút này, tôi đang ngay trong nhà cô Yến, bóng hình gần như đã theo tôi suốt cuộc đời. Đã nhiều lúc tôi muốn biết điều cô cố nói với tôi là gì, nhưng giờ đây lại thấy sợ, sợ không biết điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai, sợ những bóng đen kia. Lồm cồm bò dậy, tôi tiến về phía cánh cửa chính, đưa tay đẩy ra, nhưng cánh cửa chỉ bị xê dịch một chút rồi lại trở về chỗ cũ. Rõ ràng, cánh cửa đã bị khóa bên ngoài. Cố đẩy nhưng vẫn không ăn thua, trong tâm trí tôi đã xác định, đêm nay chắc sẽ phải ở trong căn phòng thờ này rồi.
Nãy cố sức đẩy cửa khiến tôi cũng khá mệt, mồ hôi chảy đầy người. Tôi nằm lăn ra nền đất nghỉ một chút, cả căn phòng lúc này chìm hoàn toàn vào màn tối tĩnh lặng. Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác bị nhốt trong một căn phòng tối om mà không thể nào có cách nào thoát ra được chưa? Với tôi, đó là những cảm giác kinh khủng nhất. Trong bóng tối, tâm trí không ngừng tưởng tượng ra những thứ đáng sợ có thể hiện ra bất cứ lúc nào và làm hại bạn theo những cách đáng sợ nhất. Lúc này, trong bóng tối ấy, tôi cũng vậy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh về những bóng áo đen. Tôi lo sợ họ có thể quay lại và giết tôi bất cứ lúc nào. Cứ mỗi lần vậy, tim tôi lại đập nhộn nhạo. Không ngủ được, tôi đứng dậy đi đi lại lại trong căn phòng tối, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Bất giác, một cơn gió thổi tung cánh cửa sổ, từng làn gió đập vào lưng tôi lạnh toát. Tôi vội vàng xoay người lại nhìn về phía cánh cửa. Ánh trăng hắt qua song cửa khiến căn phòng có vẻ sáng sủa hơn chút, nhưng chưa kịp vui mừng, tôi bất giác rùng mình. Dưới bóng trăng nơi song cửa, một bóng đen đang nhìn tôi chằm chằm. Tim tôi lúc đó như nhảy ra khỏi lồng ngực, lảo đảo lùi về phía sau rồi vội vàng chạy lại phía cánh cửa, cố dùng sức đẩy để có thể nhanh chóng thoát khỏi căn phòng, nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, muốn thoát ra quả là không dễ dàng gì. Tôi liên tục vừa dùng sức vừa liếc nhìn về phía song cửa, bóng đen kia vẫn ở đó, ánh mắt nhìn hằm hằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tim tôi liên tục đập liên hồi, nó như muốn nhảy ra ngoài, chạy qua khỏi cánh cửa để tránh đi ánh mắt kia. Tôi dùng hết sức bình sinh đạp vào cánh cửa, cuối cùng khiến nó bung ra. Chẳng suy nghĩ gì nữa, tôi chạy vù ra khỏi cửa, bay qua tường rồi chạy thẳng về nhà. Trên đường về, đang chạy thì đôi dép bị đứt, tôi cũng chẳng thèm nhặt nữa, chân trần vậy mà chạy về. Đang chạy thì dẫm phải một miếng mảnh sành (mảnh thủy tinh, bát đĩa, chai lọ vỡ) khiến chân tôi bật máu, nhưng lúc đó sợ quá cũng quên luôn đau đớn, về đến nhà mới thấy xót không chịu nổi.
Về tới nhà, tôi liếc nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, cả nhà cũng đi ngủ. Rồi tôi nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi vào nhà rửa chân rửa tay rồi mò lên giường.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện đêm khuya giải sầu