Logo
Trang chủ

Chương 755: Tương ái tương sát

Đọc to

Thừa dịp đám dân làng bị Mê Hồn Chướng khống chế, chúng tôi nhanh chóng vào rừng truy đuổi Cẩu Minh Nghĩa. Rừng cây tối đen như mực, mặc dù đêm nay trăng rất sáng nhưng ánh trăng hoàn toàn không lọt vào được. Tôi đang lo lắng nửa đường đột nhiên xuất hiện một con lợn rừng hay gì đó thì Lý mặt rỗ kêu lên: "Hỏng rồi, toàn bộ hành lý của chúng ta đều ở trong thôn."

Tiểu Nguyệt cũng nói: "Túi đồ huynh mang theo cũng ở trong phòng kia."

Trong lòng tôi chán nản, phải làm sao bây giờ? Đội ngũ này của chúng tôi tuy sức chiến đấu không tầm thường, nhưng nếu bị vây trong khe núi này, năng lực sinh tồn nơi hoang dã còn không bằng một người dân làng bình thường ở đây, thật là lúng túng.

Nhất Thanh đạo trưởng vô cùng nôn nóng: "Minh Nghĩa đã chạy xa rồi, ta phải đuổi theo nó, các ngươi ở lại đây nghĩ cách đi!"

Tôi ngăn hắn lại: "Không được, ông đi một mình thì có ích gì."

Lý mặt rỗ nói: "Hay là chúng ta về thôn nói chuyện lại với lão tộc trưởng."

"Ngươi nghĩ lão già kia sẽ nói lý với chúng ta sao? Có lẽ lão sẽ trực tiếp bảo dân làng trói chúng ta lại rồi ném vào khe núi." Tôi nói.

"Ôi, phải làm sao bây giờ!" Lý mặt rỗ thở dài: "Tiền bạc, giấy tờ tùy thân còn ở trong túi, lần này chúng ta ngay cả đường lui cũng không có."

Lúc này, có mấy vệt đèn đuốc chiếu tới, trong màn đêm đen kịt trông đặc biệt chói mắt, xa xa có một đám người đang đi tới. Tiểu Nguyệt nói: "Trương ca, không ổn rồi, đám dân làng kia đuổi theo rồi."

Nhất Sơ cuối cùng cũng tỏ thái độ, hắn rút thanh kiếm trên lưng ra, nói: "Nếu đã tiến thoái lưỡng nan, vậy thì đành phải cứng rắn thôi, ta cam đoan không làm tổn thương tính mạng bọn họ."

"Việc đã đến nước này…"

Tôi móc Thiên Lang Tiên ra, chuẩn bị đối đầu trực diện với họ. Cây roi này của tôi trên đánh đồng đạo vô lương, dưới đánh hung thần ác quỷ, thật đúng là chưa từng đánh với người bình thường, hôm nay xem như phá giới, mong ông nội tha thứ.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến: "Các vị chờ đã, ta là Toàn Minh Nghĩa, ông nội gọi ta tới giúp các vị."

"Ngươi lừa quỷ đấy à?" Lý mặt rỗ hổn hển hô: "Đứng lại, trong tay các ngươi có cầm đao không?"

Toàn Minh Nghĩa đứng yên, giơ một vật lên trước ánh đuốc, đó chính là hành lý của chúng tôi. Tôi có chút do dự, sự thay đổi này cũng quá nhanh, có phải bọn họ đang dụ chúng tôi quay về không? Lúc này, Toàn Minh Nghĩa lại nói: "Ông nội nói, chỉ cần các vị lấy về được Bạch Lang giáp, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ, sau này nước sông không phạm nước giếng."

"Thật không?" Tôi hỏi.

"Ta có thể thề với tổ tiên Hoắc gia." Toàn Minh Nghĩa nói.

Tôi bỏ đi lo lắng, bảo bọn họ tới đây. Họ đều là những chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh đang vác túi đồ của chúng tôi. Họ giao lại túi đồ, còn cho chúng tôi mượn đuốc. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tôi hỏi: "Sao ông nội ngươi lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"

"Ông nội vừa rồi ra từ đường xem xét, cửa đã bị phá từ bên trong, cho nên người cảm thấy không phải các vị làm, mà là áo Bạch Lang giáp tự mình bay ra ngoài." Toàn Minh Nghĩa giải thích.

"Tự mình bay ra ngoài?" Tôi trợn tròn hai mắt.

"Trước kia nó cũng từng bay ra ngoài, đương nhiên là ta chưa từng tận mắt nhìn thấy." Toàn Minh Nghĩa có vẻ không tin lắm mà nói.

Bạch Lang giáp hẳn là cảm ứng được khí tức của Bách Chiến tướng quân giáp, có điều lúc ấy tôi có chút nghi ngờ, vì sao nó không trực tiếp đánh nhau trong thôn, mà lại cố ý dụ Cẩu Minh Nghĩa đi?

"Ông nội của ngươi có từng nói, trước kia Bạch Lang giáp bay đi đâu không?"

"Ta nhớ ông nói, phía sau núi có một cái hồ, trước kia là nơi Hung Nô giết tù binh, âm khí đặc biệt nặng. Lần trước Bạch Lang giáp cũng rơi ở đó, có điều chỗ đó hình như có ma quỷ!" Toàn Minh Nghĩa lại cười: "Buổi tối đi nhất định là rất kích thích!"

Tôi thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, lát nữa cẩn thận bị dọa cho tè ra quần. Hắn nói mảnh hồ kia âm khí nặng, bản thân áo giáp sói trắng đã là "khí linh" có linh tính, có lẽ là đến đó để hấp thu âm khí.

Toàn Minh Nghĩa dẫn theo mấy tên nhóc mở đường ở phía trước. Bọn nó từ nhỏ lớn lên ở đây, đối với khu rừng này rành như lòng bàn tay, chúng tôi đi theo phía sau, rất có cảm giác được người hộ tống.

Lý mặt rỗ nói: "Vừa rồi còn muốn giết chết chúng ta, chớp mắt đã trở thành người giúp đỡ, biến hóa này quá đột ngột, ta có chút không tiếp thu được."

Tiểu Nguyệt nói: "Không phải có câu nói sao? Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."

Tôi thầm nghĩ lão nhân đúng là một người thực tế, sợ Bạch Lang giáp bị mất, liền lập tức quay sang nhờ chúng tôi giúp đỡ.

Không biết đi bao lâu, tôi nghe thấy một trận tiếng binh binh bốp bốp. Toàn Minh Nghĩa kêu to: "Ây da, các vị mau nhìn, hai vị cổ nhân đang đánh nhau bên hồ kìa." Mấy tiểu tử kia cũng kích động đến mức gào lên.

Bọn tôi đi qua xem xét, phía trước là một bãi đất trũng sương mù lượn lờ, ở giữa có một cái hồ. Ánh trăng màu trắng bạc rải trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Hai bóng người một đỏ một trắng đang chém giết lẫn nhau trong sương mù, binh khí va chạm không ngừng làm tóe lửa.

Bộ giáp màu đỏ dĩ nhiên là của công chúa Bạch Lang. Còn bộ màu trắng chính là của vị võ sĩ cổ đại, Bách Chiến tướng quân, có liên quan đến Hoắc Khứ Bệnh. Tôi đoán vị võ sĩ cổ đại này thực chất chính là Hoắc Khứ Bệnh, ít nhất là về ngoại hình.

Nơi này âm khí nồng đậm, lại thêm bản thể của hai bên đều có mặt, nên trận chém giết này chắc chắn còn kịch liệt hơn trước, chỉ có hơn chứ không kém, khiến người xem phải kinh tâm động phách.

Tiểu Nguyệt nói: "Hoắc Khứ Bệnh và công chúa Bạch Lang vốn là một đôi tình nhân, vì sao ngàn năm sau lại quay ra thù hận nhau như vậy?"

Tôi cười khổ: "Chuyện này có lẽ gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau đi!"

Nhất Thanh đạo trưởng vội la lên: "Mau cứu Cẩu Minh Nghĩa nhà ta, nó còn ở bên trong khôi giáp. Đao thương không có mắt, lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao bây giờ?"

Tôi nói: "Đạo trưởng, ông yên tâm, lát nữa ta sẽ nghĩ cách tách hai người bọn họ ra trước, rồi giúp cháu ông cởi áo giáp. Ngoài thuật mê hồn ra, ông còn có pháp thuật nào lợi hại nữa không?"

"Ném đậu thành binh!" Nhất Thanh đạo trưởng đáp.

"Thật ư?" Tôi vui mừng: "Ngươi biết chiêu này thì tiện quá rồi. Vậy ta đi chuẩn bị trước đã. Đúng rồi, ngươi có mang theo hạt đậu không?"

Nhất Thanh đạo trưởng không nói một lời, móc từ trong ngực ra một túi đậu tương.

Tôi và Nhất Sơ bắt đầu chuẩn bị, lấy đồ từ trong túi ra. Kế hoạch của chúng tôi là thừa dịp bộ Bách Chiến tướng quân giáp suy yếu thì tách hai người họ ra, sau đó xông đến cởi bỏ khôi giáp.

Chuyện này đương nhiên có độ nguy hiểm rất lớn. Mặt khác, nói ra rất có lỗi với gia chủ, nhưng theo suy tính của chúng tôi, e rằng cả hai bộ áo giáp này đều phải bị hủy diệt thì mới có thể giữ được mạng cho Cẩu Minh Nghĩa.

Đứng trên lập trường của một thương nhân mà nói, lần này thật sự là lỗ vốn nặng. Thù lao không có, âm vật cũng chẳng thu được, thậm chí ngay cả Tụy linh cũng không còn. Nhưng đã nhúng tay vào thì tôi phải lo cho trót, đây gọi là đạo đức nghề nghiệp!

Tôi đưa một cái chén nhỏ và một con dao găm cho Lý mặt rỗ, bảo hắn đi tìm Toàn Minh Nghĩa lấy máu đồng tử. Không cần nhiều, nửa bát là được.

Kế hoạch ban đầu của tôi là định nhờ Nhất Thanh đạo trưởng lấy máu, nhưng bây giờ đã có lựa chọn tốt hơn, cớ sao lại không làm? Toàn Minh Nghĩa trẻ trung khỏe mạnh, dương khí dồi dào, chất lượng máu tất nhiên tốt hơn Nhất Thanh đạo trưởng.

Lý mặt rỗ đi tìm Toàn Minh Nghĩa, hắn rất sảng khoái đồng ý.

Tôi lấy từ trong túi ra một bó rơm ngô cùng dây kẽm sắt, bắt đầu đan một hình nhân. Hình nhân này làm rất cầu kỳ, trên đầu có búi tóc, trong cơ thể còn nhét một túi nội tạng dê tươi.

Chỉ một lát sau, Lý mặt rỗ bưng nửa bát máu tới, tán dương: "Trương gia tiểu ca, tay nghề của cậu cũng khá lắm nha."

"Đừng nói nhảm nữa, mau đưa máu cho ta!"

Tôi lấy máu tươi bôi lên khắp hình nhân. Rơm ngô tính ấm, dê cũng là loài vật có tính ấm, thuộc tính khá gần với con người, lại thêm máu của người nhà họ Hoắc, nên tôi định làm ra một hình nhân giả có khí tức tương tự Cẩu Minh Nghĩa để lừa Bách Chiến tướng quân một phen.

Đương nhiên không thể lừa được quá lâu, một khi nó phát hiện ra sẽ lấy mạng Cẩu Minh Nghĩa. Theo kế hoạch của chúng tôi, trước khi Bách Chiến tướng quân giáp nhận ra, phải nhanh chóng tiêu diệt nó, dĩ nhiên là phải mượn sức của Bạch Lang giáp.

Xong xuôi, tôi gọi Lý mặt rỗ tới giúp mặc quần áo cho hình nhân. Y phục này cũng được lấy từ trong túi hành lý của Cẩu Minh Nghĩa. Tôi còn cố ý chọn mấy món có mùi nặng nhất, trước tiên mặc nội y, rồi mặc áo lụa đội mũ cho nó, sau đó đội thêm chiếc mũ sa bóng loáng, trông y như thật. Đừng nói là lừa giáp, lừa người cũng dư sức.

Phía Nhất Sơ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Tôi bảo những người còn lại tạm thời ở lại đây, rồi cùng Nhất Sơ và Nhất Thanh đạo trưởng đi đến bên hồ!

Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)
Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

k7AG

Trả lời

1 tháng trước

hóng chap mới ạ

Ẩn danh

hust the

Trả lời

1 tháng trước

Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

Trả lời

2 tháng trước

Có ai đọc đến chap hiện tại chưa

Ẩn danh

Hữu Hòa

1 tháng trước

Em đây bác ơi.

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

Trả lời

2 tháng trước

Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs

Ẩn danh

Hinanta

2 tháng trước

Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.

Ẩn danh

Hung Gia

Trả lời

3 tháng trước

Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Thớt mới đó bạn

Ẩn danh

Hung Gia

2 tháng trước

Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé

Ẩn danh

Hung Gia

2 tháng trước

T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.

Ẩn danh

Hung Gia

Trả lời

8 tháng trước

Hóng chap mới ạ