Logo
Trang chủ

Chương 757: Chiến tranh và hòa bình

Đọc to

Nhất Thanh đạo trưởng nói: "Nhanh lên một chút, thời gian không còn nhiều nữa."

Tôi quay đầu nhìn lại, thi binh đã bị giết không còn lại bao nhiêu. Tôi và Nhất Sơ nhảy vào giữa pháp trận, bắt đầu cởi bỏ bộ áo giáp này. Áo giáp này gồm hai mảnh trước sau, được buộc ở hai bên sườn.

Nhưng dây buộc này không biết làm bằng gì, chết sống cũng không mở được. Tôi sốt ruột, con dao găm vừa rồi cũng không mang theo, hận không thể dùng răng mà cắn.

Dùng răng ư? Đúng rồi!

"Tiểu Vĩ Ngọc, mau ra đây!"

Tiểu Vĩ Ngọc nghe thấy tiếng gọi, liền chui ra từ trong lòng ngực tôi. Câu đầu tiên nó nói chính là: "A, đây là nơi nào, thật là khủng bố!"

"Đừng nói nhảm, mau dùng răng cắn đứt nó ra." Tôi nói.

"Nhưng mà, đây không phải là âm vật sao?" Tiểu Vĩ Ngọc giật mình nói.

"Mặc kệ, cắn nhanh lên."

"Ngươi nói vậy đó nha!"

Tiểu Vĩ Ngọc nhe ra một chiếc răng nanh rồi bắt đầu cắn, tốc độ cực nhanh. Xét cho cùng nó cũng là động vật ăn thịt.

Tiểu Vĩ Ngọc cắn bên này, Nhất Sơ thì tháo bên kia. Chỉ thấy hắn hết sức bình tĩnh mở từng nút một, hoàn toàn không gấp gáp giống bên tôi.

Nửa phút sau, cuối cùng áo giáp cũng được mở ra. Nhất Thanh đạo trưởng mang hình nhân tới, chúng tôi lại mặc áo giáp vào cho hình nhân. Mặc áo giáp vào thế nào cũng không sao cả, chỉ cần buộc lại một cách tùy tiện, sau đó Nhất Thanh đạo trưởng cõng lấy Cẩu Minh Nghĩa đang hôn mê, cùng chúng tôi rời đi.

Bên kia, công chúa Bạch Lang sau khi xử lý xong tên thi binh cuối cùng, liền đem ánh mắt âm trầm nhìn về phía bên này.

Nàng đột nhiên cúi người xông tới, sương mù xung quanh đều bị cuốn lên. Tiểu Vĩ Ngọc sợ tới mức che hai mắt lại: "Thật là khủng bố, thật là khủng khiếp!"

Công chúa Bạch Lang bổ một đao về phía hình nhân trong đại trận, bộ Bách Chiến tướng quân giáp trong nháy mắt hóa thành dáng vẻ của Hoắc Khứ Bệnh, dùng trường thương đỡ lấy. Khí thế của hai người trong nháy mắt phá tan đại trận.

Lúc này bọn tôi đã chạy tới sườn núi bên cạnh, lúc quay đầu nhìn lại, tôi chỉ cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Lần sau dù có người cho một ngàn vạn, ta cũng không nhận loại việc này."

"Ách, ca ca xấu, lần này có phải ta đã lập được đại công rồi không?" Tiểu Vĩ Ngọc nói.

"Đúng vậy, ngươi muốn phần thưởng gì?" Tôi hỏi.

"Hì hì, đó đương nhiên là, được uống máu no nê!" Tiểu Vĩ Ngọc ưỡn ngực nói.

"Được rồi, ngươi trở về đi, trên đó có mấy tên nhóc thật thà, ngươi đừng dọa bọn họ."

"Hừ!"

Nói xong, Tiểu Vĩ Ngọc liền trở về hạt châu. Tôi thấy Nhất Sơ hiếm khi nở một nụ cười.

Bọn tôi trở lại chỗ ở của bọn Tiểu Nguyệt và mọi người. Toàn Minh Nghĩa vừa đến nơi nói với Nhất Thanh đạo trưởng: "Thúc thúc, những binh lính vừa rồi là do ngài gọi tới sao? Quá lợi hại, lúc nào dạy cho ta với."

Nhất Thanh đạo trưởng từ chối Cẩu Minh Nghĩa, một đường cõng hắn chạy về, dường như mệt muốn chết. Lão ngồi xuống, lấy từ trong lòng ra một túi thuốc lá, nói: "Ngươi muốn làm xử nam cả đời sao? Vậy thì ta sẽ dạy cho ngươi, chỉ cần cháu có thể chuyên tâm học tập hai ba mươi năm, tất có chút thành tựu."

Toàn Minh Nghĩa kinh hãi: "Hả? Thôi bỏ đi, ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi."

Trên bờ sông, công chúa Bạch Lang và Hoắc Khứ Bệnh vẫn đang chém giết. Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi: "Hai người bọn họ thì sao?"

"Cứ để bọn họ đánh đi." Tôi mệt mỏi lắc đầu.

Chỉ một lát sau, Cẩu Minh Nghĩa đã tỉnh táo lại. Nó vừa tỉnh liền khóc lớn, nói năng lộn xộn giống như mình vừa trải qua một giấc mộng chân thật, xem dáng vẻ hẳn là đã khôi phục lại rồi.

Công chúa Bạch Lang và Hoắc Khứ Bệnh, đôi oan gia ngàn năm này vậy mà cứ thế chém giết ở nơi đó.

Hai bên đều là linh thể, dù bị thương cũng có thể nhanh chóng hồi phục, hơn nữa xung quanh lại có âm khí cuồn cuộn không ngừng để hấp thu, vì vậy mức độ khốc liệt này không thể nào hình dung được. Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được, trận đại chiến này kéo dài tới bảy giờ.

Mọi người đều mệt không chịu nổi, mỗi người tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đêm nay thật là gian nan, tôi thế mà ngồi dựa vào một gốc cây rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Lúc trời sắp sáng, Tiểu Nguyệt lay tỉnh tôi, nói: "Trương ca, huynh nhìn kìa, nhìn kìa!"

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh. Lúc này chân trời đã xuất hiện một mảng trắng bạc, sương mù trên mặt hồ cũng tan đi. Chỉ thấy công chúa Bạch Lang và Hoắc Khứ Bệnh tựa vào nhau, khắp nơi trên thân hai người đều là máu. Thanh loan đao chém thật sâu vào cổ Hoắc Khứ Bệnh, trường thương cũng đâm xuyên qua ngực công chúa Bạch Lang.

Tiểu Nguyệt đột nhiên rơi lệ, che miệng nói: "Thảm quá, bọn họ chết rồi sao?"

Đúng lúc này, ánh mặt trời ló dạng, bóng dáng hai người bắt đầu trở nên mơ hồ. Tôi dùng sức dụi dụi mắt, trông thấy bờ sông yên tĩnh, hai bộ áo giáp vậy mà lại dung hợp vào nhau.

"Sát khí đã biến mất." Nhất Sơ khẽ gật đầu.

Điều đó cũng có nghĩa là, hai món âm vật này đã hoàn toàn bị hủy.

"Ai, trận đại chiến ngàn năm này cuối cùng cũng kết thúc." Lý mặt rỗ cảm khái.

"Rõ ràng là hai người yêu nhau, tại sao lại xảy ra những chuyện này? Sao lại kết thúc theo cách này?" Tiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt nói.

"Tất cả đều là tại chiến tranh mà ra." Tôi đáp.

Bất kể sử sách ghi chép công lao của Hoắc Khứ Bệnh ra sao, thì trận chiến mà y phát động vẫn là một cuộc xâm lược nhắm vào Hung Nô. Trong mắt công chúa Bạch Lang, y chính là kẻ xâm lược.

Nhưng Hoắc Khứ Bệnh có lựa chọn nào khác không? Y không có. Cả đời y được giáo dục phải trung quân ái quốc, nên đành phụng chiếu xuất chinh, dấn thân vào chiến trận, gửi lại tuổi xuân của mình nơi sa mạc mênh mông.

Vậy công chúa Bạch Lang thì sao, nàng có lựa chọn nào khác không? Nàng cũng không. Hoắc gia quân tiến đánh thần tốc, khiến nàng mất đi quê hương và tất cả. Nàng chỉ có thể đứng về phía đối địch với Hán triều.

Có lẽ trong thời bình, họ vốn dĩ sẽ yêu nhau, nhưng vì quốc gia, vì bộ tộc của riêng mình, họ chỉ có thể đối đầu và thù hận lẫn nhau.

Họ chỉ là bị cuốn vào dòng chảy của thời đại, chẳng thể nào tự quyết định được vận mệnh của chính mình.

Bất luận là hình thức chiến tranh nào, thứ bị cướp đi đều là những hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng những hạnh phúc nhỏ nhoi này lại có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với mỗi người.

Chỉ mong thế giới vĩnh viễn hòa bình.

Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

k7AG

Trả lời

1 tháng trước

hóng chap mới ạ

Ẩn danh

hust the

Trả lời

1 tháng trước

Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

Trả lời

2 tháng trước

Có ai đọc đến chap hiện tại chưa

Ẩn danh

Hữu Hòa

1 tháng trước

Em đây bác ơi.

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

Trả lời

2 tháng trước

Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs

Ẩn danh

Hinanta

2 tháng trước

Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.

Ẩn danh

Hung Gia

Trả lời

3 tháng trước

Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Thớt mới đó bạn

Ẩn danh

Hung Gia

2 tháng trước

Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng

Ẩn danh

Nguyên Hưng Phan

2 tháng trước

Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé

Ẩn danh

Hung Gia

2 tháng trước

T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.

Ẩn danh

Hung Gia

Trả lời

8 tháng trước

Hóng chap mới ạ