Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ quái.
Bạch Hạc Hoài xoay người, nhẹ nhàng quạt quạt, thổi làn khói thuốc ra ngoài. Đại gia trưởng vuốt ve thanh Miên Long Kiếm bên cạnh, như đang chìm vào suy tư.
Hai người dường như có một sự ăn ý ngầm. Không ai nói một lời, cứ thế im lặng hồi lâu. Mãi đến khi Bạch Hạc Hoài cất tiếng: “Đại gia trưởng, ta đã nghĩ ra một phương pháp có thể triệt tiêu hoàn toàn độc tố trong cơ thể ngươi, nhưng phương pháp này có phần nguy hiểm.”
Gương mặt đại gia trưởng khẽ run lên: “Ồ? Xin lắng tai nghe.”
Trong sân, Mộ Vũ Mặc đã đeo lại mặt nạ đầu thỏ, tiếp tục ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng vắt ngang trời. Nhưng bất ngờ, một con bướm giấy từ trên không trung hạ xuống. Mộ Vũ Mặc giơ ngón tay. Con bướm liền đậu trên đó, vừa phe phẩy cánh vài lần, nó đột ngột bùng cháy. Mộ Vũ Mặc vung tay lên, thét lớn: “Các ngươi dẫn đại gia trưởng đi trước đi!”
Trong phòng, Bạch Hạc Hoài nghe tiếng động, cô và đại gia trưởng liếc nhìn nhau. Nàng lập tức dập tắt nén hương, xách hòm thuốc bên cạnh lên, thở dài: “Khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, giờ lại phải lên đường chạy trốn.”
Đại gia trưởng khoác áo vào, với Miên Long Kiếm trên tay, nói: “Đợi khi ngươi chữa lành cho ta, xem thử ai còn dám tới!” Đúng lúc này, một tiếng “Rầm” vang lên, bức tường phía sau phòng đã bị đánh thủng một lỗ lớn. Chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài sân.
“Quả không hổ danh Chu Ảnh, lần nào cũng hành sự mau lẹ như vậy.” Bạch Hạc Hoài cảm thán, xách hòm thuốc chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại một mình Mộ Vũ Mặc. Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, gần trăm con bướm giấy vẫy cánh bay lượn khắp bốn phía. Trên mình chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vừa mỹ lệ vừa quỷ dị.
Một nam tử cao ráo hạ xuống bức tường. Hắn mặc một bộ y phục rất kỳ quái, tựa như áo lông vũ được kết hoàn toàn bằng lông chim màu đen.
“Còn tưởng cao thủ nào tới? Trông chẳng khác gì một con quạ.” Mộ Vũ Mặc chế nhạo.
Nam tử kia cúi đầu nhìn Mộ Vũ Mặc, khẽ búng ngón tay. Một mũi châm nhỏ đến mức gần như vô hình phóng về phía nàng. Mộ Vũ Mặc không thấy mũi châm đó, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mãnh liệt ập tới. Nàng vô thức lùi lại, trầm giọng nói: “Long Tu Châm, ngươi là người của Đường môn.”
Lời vừa dứt, một tiếng “choang” thanh thúy như vỏ trứng gà vỡ vụn vang lên. Chiếc mặt nạ thỏ của Mộ Vũ Mặc đã vỡ tan tành, mũi Long Tu Châm kia cuối cùng vẫn cắt qua mặt nạ của nàng.
“Đường môn, Đường Liên Nguyệt.” Dung nhan tuyệt sắc của Mộ Vũ Mặc không khiến giọng điệu của nam tử kia dao động chút nào.
Mộ Vũ Mặc cả kinh: “Đường Liên Nguyệt! Thiên Khải Thành Huyền Vũ Thủ Hộ Sứ!”
“Kẻ ta muốn tìm không phải các ngươi. Đại gia trưởng của các ngươi ở đâu? Ta muốn gặp hắn.” Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói.
Mộ Vũ Mặc cố nén kinh hãi trong lòng, cười nói: “Cho dù ngươi là Thiên Khải Thành Huyền Vũ Thủ Hộ Sứ, nhưng thứ nhất, đây không phải Thiên Khải Thành; thứ hai, Ám Hà chưa bao giờ nghe lệnh triều đình. Đại gia trưởng đâu phải kẻ ngươi muốn gặp là gặp?”
Đường Liên Nguyệt lắc đầu: “Ta tới đây không phải với thân phận Thiên Khải Thành Huyền Vũ Thủ Hộ Sứ, mà là với thân phận đệ tử Đường môn. Đại gia trưởng của Ám Hà các ngươi đã giết Đường nhị lão gia, khoản nợ này, ta sẽ phụ trách đòi lại.”
Mộ Vũ Mặc trong lòng càng thêm kinh ngạc. Đại gia trưởng Ám Hà đích thân ra tay giết chết Đường nhị lão gia, chuyện này cực kỳ bí ẩn, ngay cả trong đội Chu Ảnh cũng chỉ có vài người biết tình hình cụ thể. Đường Liên Nguyệt còn ở Thiên Khải Thành xa xôi, làm sao hắn lại biết được? Mộ Vũ Mặc trầm giọng nói: “Huyền Vũ Sứ nhận được tin tức này từ đâu? Nếu đây là tin giả thì sao?”
Đường Liên Nguyệt đáp lại: “Trước ngực Đường nhị lão gia có một vết kiếm. Vết kiếm đó rất nhỏ, nhưng lại khuấy nát trái tim trong lồng ngực. Trên đời này chỉ có một thanh kiếm duy nhất có thể làm vậy, chính là Miên Long Kiếm của đại gia trưởng nhà các ngươi.”
Mộ Vũ Mặc càng nghe càng kinh hãi, nhưng vẫn cố giữ thái độ trấn định: “Những lời vô căn cứ đó, ai đã nói với ngươi?”
Đường Liên Nguyệt chậm rãi nói: “Là người trong Ám Hà các ngươi.”
“Một kẻ vớ vẩn tự xưng là người Ám Hà, kể cho ngươi chuyện này mà ngươi cũng tin ư?” Mộ Vũ Mặc hỏi vặn lại.
“Ta cảm thấy, việc kẻ kia dùng thân phận Ám Hà để nói ra chuyện này, vẫn có một ít giá trị, dù ta rất căm ghét hắn. Đương nhiên, có những chuyện, tự nhìn là sẽ biết.” Đường Liên Nguyệt quay người: “Đại gia trưởng không ở đây, nơi đây chỉ còn lại mình ngươi. Ngươi nói với ta nhiều lời như vậy chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi, phải không?”
“Định chạy ư?” Mộ Vũ Mặc vung tay, những con bướm giấy lập tức bay về phía Đường Liên Nguyệt.
“Huỳnh Hoặc Chỉ Diệp.” Bộ áo lông vũ của Đường Liên Nguyệt khẽ rung động. Chỉ thấy ánh lửa lập tức nổi lên khắp bốn phương. Mỗi con bướm giấy vừa lọt vào phạm vi ba trượng quanh Đường Liên Nguyệt đều tự bốc cháy, hóa thành tro tàn, tiêu tán trong không trung.
Thủ pháp ám khí như vậy... Mộ Vũ Mặc được tuyển làm thành viên trong đội Chu Ảnh, đương nhiên cũng là một cao thủ hàng đầu trong cùng thế hệ của Mộ gia. Trong thời gian nàng nhận nhiệm vụ sát thủ ở Mộ gia, không phải chưa từng giao chiến với cao thủ ám khí, nhưng tốc độ thủ pháp như Đường Liên Nguyệt thì nàng chưa từng thấy bao giờ. Đây là thực lực của cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường sao? Mộ Vũ Mặc lùi lại một bước, chắp tay trước ngực, quát khẽ: “Lên!”
“Trò vặt.” Đường Liên Nguyệt bước lên trước một bước, giơ chân giẫm chết một con nhện đen. Con nhện có màu sắc trùng với màu của bức tường, vốn rất khó phát hiện. “Ngươi dùng Huỳnh Hoặc Chỉ Diệp làm mồi, để U Minh Chu lặng lẽ tiếp cận ta, ngươi tưởng ta không phát hiện ư?”
“Thằng ngốc cứ tưởng mình thông minh.” Mộ Vũ Mặc cười khẩy.
Đường Liên Nguyệt đột nhiên nhận ra có điểm bất thường, lập tức cất bước lùi lại phía sau. Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, không ngờ con U Minh Chu kia lại trực tiếp nổ tung, phá tan phân nửa bức tường. Đường Liên Nguyệt hạ xuống cách đó ba trượng, trầm giọng nói: “U Minh Chu vốn phải phun tơ độc để tấn công đối thủ, ngươi đã bỏ thứ gì vào U Minh Chu?”
“Đường môn các ngươi sợ cái gì nhất, ta đã bỏ cái đó!” Mộ Vũ Mặc cười nói: “Đương nhiên là Phích Lịch Tử của Phích Lịch Đường Lôi Gia Bảo!”
Đường Liên Nguyệt cúi đầu nhìn xuống. Dưới chân hắn đã có tới mấy chục con nhện lít nha lít nhít. Hắn nhớ tới một số tin đồn mà hắn từng nghe trước đây: “Ngươi là Tri Chu Nữ của Ám Hà Mộ Gia?”
“Ta không thích danh hiệu này!” Mộ Vũ Mặc gắt lên.
Tiếp đó, từng tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên. Tường bao quanh sân bị nổ tung tan tành, bộ áo đen lập lòe trong ánh lửa một hồi rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Mộ Vũ Mặc thở phào: “Xem ra Thiên Khải Thủ Hộ Sứ cũng không khó đối phó chút nào.”
“Đường môn chúng ta không sợ Lôi Gia Bảo.” Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên từ sau lưng Mộ Vũ Mặc: “Cho nên ta cũng hoàn toàn không sợ Phích Lịch Tử của ngươi.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi Ký] Chiều Hoàng Hôn Năm Ấy