Ngoài Ổ Nhện.
Một người mặc áo lông chim đen hạ xuống đất, nhìn đám người Bỉ Ngạn trước mặt. Một con dao mỏng tựa cánh ve nhanh chóng chuyển động trên đầu ngón tay hắn, trông khá giống Thốn Chi Kiếm của Tô Xương Hà.
“Chỉ Tiêm Nhận? Ngươi là người của Đường Môn...” Tô Lai Đan nghĩ ngợi một lát liền nhận ra: “Đường Liên Nguyệt.”
Đường Liên Nguyệt khẽ gật đầu: “Các ngươi định cản đường ta sao?”
Tô Lai Đan nở nụ cười, nghiêng người tránh sang một bên. Những người khác thuộc Bỉ Ngạn cũng đồng loạt dạt ra theo hắn. Hắn chậm rãi nói: “Chúng ta đã nhường đường. Còn việc có thể vượt qua cánh cửa này hay không, lại phải xem bản lĩnh của Huyền Vũ Sứ.”
“Ta tới vì chuyện Đường Môn, không phải Huyền Vũ Sứ.” Đường Liên Nguyệt bước tới, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.
Trong Ổ Nhện, trận chiến giữa Tô Xương Hà và đại gia trưởng đang sắp bắt đầu, lại bị tiếng gõ cửa đột ngột ngắt đứt. Hắn rầu rĩ nói: “Ta đã bảo không có lệnh của ta thì không cho ai vào cơ mà?”
Sau đó, cửa bị đẩy ra.
Đường Liên Nguyệt mặc áo lông chim đen đi vào, cánh cửa sau lưng hắn khép lại. Hắn lạnh nhạt nói: “Ta gõ cửa chỉ vì nơi này không phải nơi ở của ta, nhưng ta đi vào không cần bất cứ ai ra lệnh.”
Chân khí màu đỏ trên lòng bàn tay Tô Xương Hà từ từ tản mác. Hắn cười nói: “Ồ? Ra là Liên Nguyệt huynh. Vũ Mặc muội muội của ta chưa đủ hay sao? Sao ngươi còn tới đây?”
Đường Liên Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía đại gia trưởng: “Ám Hà đại gia trưởng, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
Đại gia trưởng thần sắc bình tĩnh: “Thiên Khải Huyền Vũ Sứ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày: “Vì sao ai cũng gọi ta là Thiên Khải Thành Huyền Vũ Sứ cơ chứ? Ta tới đây giết ngươi là để báo thù cho nhị thúc, không liên quan tới Thiên Khải Thành.”
Đại gia trưởng cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi vẫn quá trẻ tuổi. Đường nhị lão gia đã không nhúng tay vào chuyện giang hồ từ lâu, thậm chí không muốn ở Đường Môn, dọn tới nơi lạnh lẽo cô độc đó sống một mình. Tại sao lại có kẻ muốn ta, đại gia trưởng Ám Hà, phải tự tay giết hắn?”
Con ngươi của Đường Liên Nguyệt hơi co lại: “Ai tới tìm các ngươi?”
Đại gia trưởng vẫn cười lạnh như cũ: “Sát thủ không tiết lộ tên khách hàng, đây là quy củ. Ta chỉ có thể nói, bây giờ Đường nhị lão gia là người duy nhất trong Đường Môn ủng hộ ngươi. Đường Môn gọi ngươi về Thục Trung, ngươi không muốn về, trong số các trưởng lão chỉ có một mình hắn đứng về phía ngươi.”
Đường Liên Nguyệt thở dài một tiếng: “Ta hiểu rồi. Nhưng ta vẫn muốn giết ngươi, báo thù cho hắn.”
Đại gia trưởng vỗ nhẹ bàn tay: “Kính mời Huyền Vũ Sứ tới lấy tính mạng ta.”
“Thú vị, thú vị.” Tô Xương Hà tung mình nhảy tới bên cạnh Tô Mộ Vũ, giơ tay điểm nhẹ lên hông hắn: “Dẫu sao cũng có một số việc ngươi không bảo vệ được, chẳng bằng cùng ta xem trò hay.”
Bạch Hạc Hoài hừ lạnh một tiếng: “Đúng là giúp ngươi bớt tốn công.”
Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria, nhìn Bạch Hạc Hoài: “Từ đầu đến cuối thần y luôn rất hờ hững, có phải cô biết chuyện gì mà ta không biết không?”
Bạch Hạc Hoài cười ha hả: “Đúng vậy, ta vừa hạ độc lên người ngươi, ngươi không biết ư?”
Tô Xương Hà ôm ngực ‘ai u’ một tiếng: “Chẳng trách, chẳng trách, chẳng trách vừa rồi ta thấy thần y, trái tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.”
Bạch Hạc Hoài ‘xì’ một tiếng: “Cái gã ria mép nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Tô Mộ Vũ nhìn đại gia trưởng, trong lòng lặng lẽ thì thầm: *Đại gia trưởng, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?*
Đường Liên Nguyệt tiện tay ném ra một viên đá. Khi viên đá bay về phía đại gia trưởng, nó đột nhiên bốc cháy, biến thành ngọn lửa. Đại gia trưởng nâng Miên Long Kiếm, chém tan viên đá, nó liền hóa thành vô số đốm lửa rơi xuống xung quanh hắn: “Phi Hỏa Thạch cỏn con mà đòi giết ta?”
Đường Liên Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, vung cánh tay trái, ba tấm Diêm Vương Thiếp bay ra. Cùng lúc đó, tay phải hắn giơ lên, phóng ra mấy chục mũi Long Tu Châm. Đại gia trưởng đột nhiên nghiêng người, tránh né ba tấm Diêm Vương Thiếp, vung trường kiếm, đánh rơi mười mũi Long Tu Châm xuống đất: “Cho dù là Đường lão thái gia, khi giao đấu với ta cũng phải thi triển Vạn Thụ Phi Hoa. Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta như vậy ư?”
Cuối cùng Đường Liên Nguyệt cũng di chuyển. Hắn nhân lúc đại gia trưởng đánh rơi Long Tu Châm, nhảy vọt lên không trung: “Ngươi muốn xem Vạn Thụ Phi Hoa thì cho ngươi thấy Vạn Thụ Phi Hoa!” Hắn vung hai tay áo, vô số châm che kín bầu trời, trút xuống như mưa.
“Cẩn thận!” Bạch Hạc Hoài vô thức lui lại phía sau.
Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ vẫn đứng yên tại chỗ. Tô Xương Hà cười nói: “Đường Liên Nguyệt là người thú vị mà cứng nhắc. Hắn nói chỉ giết một mình đại gia trưởng thì chỉ giết một mình đại gia trưởng. Yên tâm đi, không ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu.”
“Nhị thúc của ngươi có thể lấy hoa làm ám khí, ngươi lại lấy châm bạc làm hoa. Không thể biến vạn vật trong thiên địa làm ám khí, không bằng nhị thúc của ngươi.”
Cơ bắp đại gia trưởng nổi cuồn cuộn. Kiếm khí lập tức ngưng kết, trở nên cứng rắn và mạnh mẽ vô song. Kiếm khí kết thành tấm chắn vững chắc, phá tan những mũi châm bạc này.
Nhưng khi châm bạc rơi xuống đất, lại rơi trúng chỗ những đốm lửa rải rác.
Mà những mũi châm bạc kia dường như to gấp đôi châm bạc bình thường. Ánh lửa dưới đất bỗng trở nên lóe mắt.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khoảng sân bỗng sáng rực như ban ngày.
Đường Liên Nguyệt vẫn đang nhảy trên không trung, thấp giọng hô lên một chữ: “Ầm!”
Sau đó, trong phạm vi ba trượng quanh đại gia trưởng, mặt đất đều bị nổ tung.
Bụi đất bay tứ tung, đến mức Tô Xương Hà cũng phải vung Diêm Ma Chưởng mới có thể gạt bay cát đá mịt mù: “Nhìn lầm ngươi rồi, Đường Liên Nguyệt.”
Tô Mộ Vũ quát khẽ: “Trong châm bạc này cất giấu hỏa dược của Lôi Môn!”
“Đường Môn và Lôi Môn vốn luôn bất hòa mà? Sao trong ám khí của Đường Môn lại giấu hỏa dược của Lôi Môn?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Người đứng đầu Thiên Khải Tứ Thủ Hộ là Lý Tâm Nguyệt, trượng phu của cô ấy là nhân vật kiệt xuất thuộc thế hệ này của Lôi Môn, Lôi Mộng Sát!” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tô Xương Hà vừa ho khan vừa vung tay đánh tan bụi mù: “Lắm khói thế chứng tỏ đại gia trưởng không bị nổ chết.”
Đường Liên Nguyệt hạ xuống đất: “Đây là món ám khí thứ hai của ta, Thiên Lôi Vô Vọng. Đáng tiếc tối nay không có mây, bằng không dẫn sấm sét xuống thì ngươi chết chắc rồi.”
Đại gia trưởng đứng giữa bụi đất. Xung quanh hắn đã hóa thành ngổn ngang, nhưng nơi hắn đứng vẫn bình an vô sự, thậm chí y phục còn nguyên vẹn như ban đầu. Con rồng ngủ trên Miên Long Kiếm lại mở bừng mắt. Đại gia trưởng rút kiếm, khẽ nghiêng đầu.
Đường Liên Nguyệt tay cầm hộp sắt, chỉ vào sau lưng hắn.
“Bạo Vũ Lê Hoa Châm.” Đại gia trưởng lạnh nhạt nói: “Không biết châm của ngươi nhanh hay kiếm của ta nhanh.”
Đường Liên Nguyệt nắm chặt hộp sắt. Hắn cũng nghĩ tới vấn đề này, cho đến khi cổ tay cầm kiếm của đại gia trưởng xuất hiện một vết thương cực nhỏ.
Cuối cùng, Thiên Lôi Vô Vọng vẫn khiến hắn bị thương. Mà máu chảy ra ở miệng vết thương, có màu trắng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Không Khoa Học Ngự Thú