Logo
Trang chủ
Chương 119: Thám hiểm cổ động

Chương 119: Thám hiểm cổ động

Đọc to

Oanh! Tiếng nổ đáng sợ cùng sóng nhiệt đập tới rát mặt. Những mảnh đá lớn vỡ vụn rơi xuống từ trên đỉnh đầu. Lâm Hiên thần sắc ngưng trọng, vỗ vào túi trữ vật, Huyền Hỏa Thần Châu đã xuất hiện, tỏa ra hồng quang chói mắt.

Đột nhiên, một đạo hồng quang lóe lên trong mắt, Lâm Hiên vội tránh sang một bên, đúng lúc một đạo hỏa quang bắn tới chỗ hắn vừa đứng. Tiếng kêu quái lạ vang lên. Sắc mặt Lâm Hiên lạnh lùng phất tay, một đạo bạch quang từ trong tay áo bắn ra, thoáng chốc biến thành một cơn lốc cuồng bạo cuốn bay những cự thạch tán loạn. Thân ảnh của Nguyệt Ma Tri Chu cũng hiện ra.

Lâm Hiên vừa nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên. Vừa rồi hắn đã thấy nơi yêu thú nằm biến thành một biển lửa. Hỏa diễm này không phải là lửa bình thường, mà tỏa ra màu tím mỹ lệ, ngay cả thạch tảng cứng rắn cũng có thể đốt cháy. Uy lực của nó không hề thua kém Thuần Dương Đan Hỏa. Nguyệt Ma Tri Chu thân thể ở trong hỏa diễm nhưng lại không hề tỏ ra thống khổ. Càng thêm quỷ dị là toàn thân nó đã biến thành màu đỏ hồng. Cặp mắt to lạnh như băng, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên.

Há miệng nghiến ken két vài tiếng, Nguyệt Ma Tri Chu đột nhiên hút mạnh một hơi, hỏa diễm lập tức bị hút vào trong bụng. Không ngờ nó lại tỏ vẻ vô cùng hài lòng như vừa thưởng thức một món mỹ vị.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Hiên không khỏi sửng sốt, sau đó lại vừa kinh vừa hỉ. Nguyệt Ma Tri Chu vẫn bình yên vô sự sau công kích vừa rồi không phải vì lực phòng ngự cao, mà chính là khả năng miễn dịch đối với các pháp quyết thuộc tính hỏa. Đối mặt với tu sĩ mang hỏa linh căn, yêu thú này tự nhiên chiếm ưu thế lớn. Bất quá đối với hắn thì không thành vấn đề.

Lâm Hiên thu Huyền Hỏa Thần Châu về rồi tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Một làn hương phong thổi qua, Nguyệt Nhi cũng đã hiện thân. Yêu thú trước mặt có cấp bậc rất cao, nàng đương nhiên không thể để thiếu gia một mình đối mặt với nguy hiểm.

Tiểu phiên đen như mực nhẹ nhàng lay động, trong tiếng quỷ khóc thê lương. Vô số quỷ vụ ùn ùn kéo ra từ bên trong, cuồn cuộn một hồi liền biến thành một con Mặc Giao vô cùng dữ tợn, giương nanh múa vuốt bay thẳng về phía đối phương.

Lâm Hiên nhìn thấy thế thì vươn tay, điểm nhẹ hai cái vào Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu. Thanh âm ong ong nổi lên. Trên thân kiếm bắn ra hai đạo kiếm quang chói mắt, sáng rực đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Đi!" Lâm Hiên khẽ quát lên. Hai đạo kiếm quang hợp lại, chiều dài bạo tăng lên gấp đôi, xé gió gào thét lao thẳng chém về phía yêu thú.

Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi tuy rằng đều ở Ngưng Đan Sơ Kỳ, nhưng dựa vào pháp bảo đỉnh cấp cùng với công pháp tu luyện thì dù là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ cũng phải tạm lánh công kích liên thủ cường đại này.

Nhưng trong mắt Nguyệt Ma Tri Chu chợt lóe lên hồng quang, không hề sợ hãi mở miệng, phun ra một viên nội đan đỏ như máu, lớn cỡ mắt rồng, quay tròn hóa thành một quang cầu đường kính hơn một trượng nghênh đón Mặc Giao. Không gian đột nhiên nhộn nhạo, rồi ngay trước Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm chợt xuất hiện một tấm lưới bằng tơ nhện quấn lấy đạo kiếm quang.

"Muốn chết!" Khóe miệng Lâm Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, hai tay đánh ra những đạo pháp quyết. Kiếm quang lần nữa dài ra gấp đôi.

Xoẹt…! Một âm thanh xé rách nhẹ vang lên, tấm Chu Võng bị xé làm hai. Kiếm quang tiếp tục gào thét chém xuống yêu thú. Thượng phẩm yêu thú cấp ba Nguyệt Ma Tri Chu mặc dù chưa khai mở linh trí nhưng so với yêu thú cấp thấp thì vượt trội hơn hẳn. Chu Võng dễ dàng bị hủy khiến trong mắt nó lóe lên vẻ hoảng sợ giống như con người. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ trào phúng. Thần thông này của yêu thú vốn có chỗ bất phàm. Trước đó trên pháp bảo Loan Đao của vị vu sư xấu số kia có dính một đoạn tơ nhện vô cùng cứng cỏi, nếu đan thành lưới, có thể vây khốn được pháp bảo bình thường. Nhưng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm nào phải tầm thường, nó chính là cổ bảo của cổ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Đối mặt với sự nguy hiểm, tám cái chân của Nguyệt Ma Tri Chu đồng thời dùng sức, thân thể nó bắn vọt ra phía sau. Vừa vặn thoát khỏi thế công của kiếm quang, nó tức giận rống lên một tiếng rồi hung tợn phóng về phía Lâm Hiên. Không ngờ âm phong gào thét, Nguyệt Ma Tri Chu đang giữa không trung thì đột nhiên bị hơn mười loại pháp lực đủ mọi màu sắc oanh tạc tới tấp. Không biết từ khi nào bên người Nguyệt Nhi đã xuất hiện hơn mười hồn phách yêu thú, công kích vừa rồi chính là đám này phát ra. Cấp bậc thú hồn không cao bằng Nguyệt Ma Tri Chu nhưng khi liên thủ thì uy lực không thể xem thường. Yêu thú tuy chưa bị thương nhưng đã có vẻ chật vật.

Đối phương lộ sơ hở! Cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên sẽ không bỏ qua. Hai tay đồng thời giơ lên, Phược Tiên Cầu và Bích Lân Châm lần lượt được xuất ra.

Hai mắt Nguyệt Ma Tri Chu đỏ ngầu, phát ra một tiếng hống dữ tợn. Há miệng phun ra một đạo hồng quang chói mắt nhưng lại bị tấm lưới do các sợi tơ tỏa ra từ Phược Tiên Cầu kết thành ngăn lại. Đồng thời, một đạo lục quang chợt lóe, một tiếng ré thảm thiết kinh thiên truyền ra, Nguyệt Ma Tri Chu đã bị Bích Lân Châm đánh trúng.

Lâm Hiên lại giơ tay phải, đánh ra một đạo pháp quyết vào Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Kiếm quang lại hóa thành một đạo lệ quang chém xuống yêu thú. Nguyệt Ma Tri Chu nhận ra điều bất ổn, cố gắng dùng sức giãy dụa nhưng chỉ uổng phí khí lực, thần thức Lâm Hiên khẽ động, Bích Lân Châm bắt đầu đâm loạn xạ bên trong cơ thể yêu thú. Sự đau đớn khiến toàn thân Nguyệt Ma Tri Chu phát run, căn bản không thể điều động chân nguyên!

Chỉ thấy huyết hoa bắn tung tóe, Nguyệt Ma Tri Chu đã bị chém thành hai nửa!

Lâm Hiên phất tay thu các pháp bảo trở về. Trận chiến này cũng không quá khó khăn. Tu vị của thượng phẩm yêu thú cấp ba ngang với tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ nhưng vì còn chưa khai mở linh trí, cho nên dễ đối phó hơn tu sĩ cùng cấp. Lâm Hiên và Nguyệt Nhi liên thủ, sử dụng diệu kế nên không tốn quá nhiều khí lực.

Lâm Hiên tháo Túi Linh Thú bên hông xuống, một đạo bạch quang từ bên trong bay ra. Chỉ một thoáng thi thể Nguyệt Ma Tri Chu đã không thấy tăm hơi. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn quang cầu hồng sắc có vẻ ảm đạm kia, phất tay, nhanh chóng thu nhỏ nó lại thành một viên nội đan rồi cất đi.

Lúc này, hắn hóa thành một đạo thanh hồng, bay về đường cũ. Bảy tám dặm cũng chỉ là trong chớp mắt. Nhìn ngọn núi nhỏ, trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ dị sắc, trầm ngâm một lát rồi lật tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một trận bàn. Vật này thu được từ trong túi trữ vật của Lý Diệu Thiên. Tên gia hỏa kia không thu hoạch được gì, lo sợ còn bỏ sót thứ gì đó nên trước khi rời đi đã bày ra một cấm chế mê huyễn. Với thần thông hiện tại của Lâm Hiên cùng với trận bàn trong tay, hóa giải trận pháp này hiển nhiên không thành vấn đề.

Trong miệng Lâm Hiên lẩm nhẩm, đem pháp lực truyền vào trong trận bàn. Rất nhanh, một tầng hào quang bừng sáng trên bề mặt trận bàn. Một đạo quang hoa chợt lóe trên ngọn núi nhỏ, một cây trận kỳ từ dưới đất bắn nhanh lên không. Lâm Hiên đã sớm có chuẩn bị, vươn tay một trảo bắt lấy trận kỳ. Ngay sau đó lại có vài trận kỳ từ trong lòng đất bay ra…

Mặt đất bắt đầu rung lên. Vô số sương mù màu trắng ngà xuất hiện bao phủ khắp ngọn núi nhỏ. Thần sắc Lâm Hiên vẫn như thường, đem tất cả trận kỳ thu vào trong túi trữ vật. Trong Tuyền Cơ Tâm Đắc cũng có ghi lại Loạn Hoàn Mê Tiên Trận này. Nó không thể đả thương địch thủ mà thuộc về loại cấm chế mê huyễn. Đương nhiên có diệu dụng riêng. Một là có thể dùng để che giấu bảo vật, hai là có thể phối hợp với trận pháp khác. Ví dụ như Cực Âm Ác Linh Trận được bày trong trận này thì uy lực sẽ tăng gấp bội.

Sau thời gian nửa tuần trà thì sương trắng kia đã tan đi, ngọn núi nhỏ lại một lần nữa hiện ra trước mặt. Nhưng cảnh tượng hoàn toàn khác vừa rồi. Khắp triền núi là cây cỏ xanh tươi, vạn vật tràn đầy sinh cơ. Ánh mắt Lâm Hiên lóe lên tia vui mừng, thoáng nhìn bộ hài cốt cách đó không xa. Mới đầu hắn còn lo lắng vu sư Mặc Nguyệt Tộc này phát hiện ra di chỉ cổ tu huyền bí này. Chẳng qua cấm chế vẫn còn hoàn hảo như vậy, hiển nhiên là người này vẫn chưa động thủ.

Rất nhanh, sương mù đã hoàn toàn tan đi, Lâm Hiên bay đến sườn núi rồi phát ra thần thức cẩn thận tìm kiếm. Một lúc sau hắn phất tay áo một cái, một đạo kiếm quang bắn nhanh ra. Ầm ầm! Vô số đá vụn rơi như mưa. Trước mặt xuất hiện một sơn động rộng hơn một trượng. Quả nhiên động khẩu đã bị Lý Diệu Thiên dùng tảng đá lấp lại cho thêm phần bí mật.

Lâm Hiên tới trước sơn động, không lập tức đi vào mà phát thần thức ra thăm dò xem bên trong sâu bao nhiêu. Sau khi xác định không có gì bất ổn, Lâm Hiên do dự một chút rồi bay vào. Càng vào sâu thì sơn động càng dốc xuống và càng tối tăm. Lâm Hiên giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một quang cầu phát ra ánh sáng. Hơn nữa nhãn lực của tu sĩ vượt xa phàm nhân, hắn có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ xung quanh.

Lâm Hiên di chuyển rất chậm, thỉnh thoảng còn dùng tay sờ vào vách đá. Gặp tảng đá trên đường hắn cũng đá văng đi, không bỏ qua một manh mối gì. Không ngờ bên trong này dài tới bảy tám trăm trượng. Lâm Hiên chậm rãi lần mò suốt một ngày mới đến được tận cùng nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường. Không có nguy hiểm cũng không có bảo vật.

Trước mắt đã không còn đường, lúc này hắn đang ở trong một gian thạch thất ở cuối sơn động. Theo lời Lý Diệu Thiên, yêu ma bị băng phong mà hắn phát hiện nằm ở trong này. Thạch thất được thiết kế hình tròn, rộng ước chừng hơn mười trượng vuông, tuy lớn nhưng lại trống rỗng, không có gì cả. Lâm Hiên đã cẩn thận tìm tòi, bất luận là vách đá bốn phía hay là sàn phía dưới, hắn đều xuất pháp bảo ra hung hăng đào bới một phen, nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch.

Lúc này Lâm Hiên một tay để ngang ngực, một tay chống cằm trầm ngâm. Mất hơn một ngày mới đến được nơi đây, hắn đương nhiên không dễ bỏ cuộc. Kỳ thật lúc trước Lý Diệu Thiên đã tìm tòi ở trong này, nếu dễ dàng tìm được bảo vật thì ngược lại mới khiến hắn hoài nghi. Lâm Hiên không tin nơi này không có gì, số lượng di chỉ cổ tu sĩ rất ít ỏi, chỉ có người may mắn mới tìm được. Cổ bảo, đan dược, thậm chí có người vận khí cực tốt thu được truyền thừa y bát của cổ tu sĩ, trong thời gian ngắn tu vị cuồng tăng khiến chúng nhân kính nể. Cho dù vận khí kém cỏi cũng tìm được một lượng lớn tinh thạch. Nơi này đã có yêu ma bị băng phong, chứng tỏ vị chủ nhân thần thông quảng đại.

Lâm Hiên từng xem qua một cổ tịch. Vào thời kỳ này, có cổ tu sĩ trực tiếp đem yêu ma luyện thành khôi lỗi. Như vậy có phần mạnh hơn cương thi. Đáng tiếc phương pháp luyện chế đã thất truyền, hơn nữa hiện tại cũng không có yêu ma làm nguyên liệu. Lấy thần thông tu vị của yêu ma, xem ra chủ nhân nơi này là một lão quái Nguyên Anh Kỳ. Nghĩ vậy Lâm Hiên càng thêm hưng phấn, càng không dễ dàng rời đi. Dù sao hắn cũng không vội, có thể chậm rãi thăm dò. Hắn khoanh chân ngồi đả tọa khôi phục pháp lực.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên bắt đầu thăm dò kỹ lưỡng khắp động phủ, mong có thể ngẫu nhiên kích phát cấm chế nào đó. Theo suy đoán của hắn, hơn phân nửa nơi này đã thiết lập huyễn thuật che mắt cực kỳ lợi hại. Một ngày trôi qua không có thu hoạch. Hai ngày trôi qua vẫn là hai tay trống trơn. Hắn ở trong này chờ đợi đã mười bảy ngày. Chỉ là hơn nửa tuần trăng, đối với tu sĩ chỉ là một cái nháy mắt. Có lúc Lâm Hiên luyện tập công pháp, có lúc lại khoanh chân đả tọa. Nhưng muốn tìm ra manh mối trong gian thạch thất lạnh lẽo thì đúng là uổng phí khí lực. Do vậy, mười bảy ngày này cũng không thể xem là ngắn. Lý Diệu Thiên tới nơi này tầm bảo, lần lâu nhất hắn cũng chỉ ở lại được nửa ngày.

Hiện tại Lâm Hiên bắt đầu hoài nghi, liệu hắn có suy đoán sai lầm hay không. Những ngày này đã thử qua rất nhiều phương pháp nhưng không chút manh mối. Chẳng lẽ đây không phải là động phủ cổ tu sĩ, yêu ma bị băng phong kia chỉ là một trường hợp đặc biệt. Dù sao đã là chuyện mấy trăm vạn năm trước, hiện tại chẳng ai có thể biết được rõ ràng. Đáng tiếc yêu ma kia đã bị tiêu diệt, nếu không hắn thi triển sưu hồn thuật thì không chừng có thể phát hiện ra được manh mối gì đó.

Tuy rằng nghĩ kỹ lại thì chuyến đi này thu hoạch cũng không tệ. Ngoài túi trữ vật của vu sư còn liệp sát được Nguyệt Ma Tri Chu cấp ba. Nhưng nghĩ tới mục đích ban đầu, Lâm Hiên vẫn có chút không cam lòng. Với bản tính lì lợm, hắn quyết định ở thêm ba ngày rồi mới rời đi.

Lại một ngày cứ thế trôi qua trong yên lặng. Tối hôm đó khi đang khoanh chân đả tọa, đột nhiên Lâm Hiên cảm ứng được thứ gì đó khiến linh lực trong cơ thể hắn vận hành không thông suốt, hắn chậm rãi mở mắt ra. Ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống mặt đất, tối nay là đêm trăng tròn. Đương nhiên dưới đáy sơn động thì không nhìn thấy ánh trăng, nhưng dùng thần thức có thể nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.

Một chuyện quỷ dị đã xảy ra, đột nhiên lại có ánh trăng chiếu vào trong sơn động. Lâm Hiên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ dị sắc, lúc này trong thạch thất có một tiểu cấm chế bắt đầu khởi động. Khi trước Lâm Hiên không phát hiện ra cấm chế này. Cảm ứng được nó thì hắn hưng phấn một lúc, nhưng khi cẩn thận xem xét thì nó không còn mấy tác dụng.

Ánh trăng sao có thể chiếu vào đây? Mà chiếu vào đây làm gì, chẳng lẽ là để chiếu sáng? Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhưng vẫn không chớp mắt theo dõi. Ánh trăng kia xuyên qua cấm chế chiếu đến một góc thạch thất. Sau đó không chút dấu hiệu, linh lực mãnh liệt tỏa ra, một mùi hương lạ kỳ xộc vào mũi. Lâm Hiên vội nín thở, đề phòng có độc! Cũng may là không cảm thấy điều gì không ổn, Lâm Hiên nhìn chăm chú về đó thì trên mặt lộ vẻ mừng như điên: "Đây là…."

Chỉ thấy trong góc thạch thất trống không đột nhiên hiện ra một tầng sáng màu xanh, tiếp theo chuyển thành màu lam rồi cuối cùng lại biến thành màu tím. Sau một lúc thì quang hoa dần tắt đi, một tòa Truyền Tống Trận xuất hiện ở trước mắt. Truyền Tống Trận này rất tinh xảo, phía trên có khắc rất nhiều phù văn và văn tự thời thượng cổ. Lâm Hiên vừa xem đã thấy nó có niên đại rất xa xưa.

Phát hiện này khiến Lâm Hiên vô cùng vui sướng, bất quá hắn không liều lĩnh tiến lên mà dùng thần thức đảo qua bốn phía một chút. Sau khi xác định không có nguy hiểm thì mới tiêu sái đi tới. Cổ Truyền Tống Trận này so với bây giờ thì phức tạp hơn một chút nhưng với tạo nghệ trận pháp hiện giờ của Lâm Hiên đã nhận ra nó không tổn hao gì, lập tức sử dụng được.

Thì ra nơi này là một động phủ giả. Lâm Hiên sờ sờ cằm, trên mặt lộ một tia diễu cợt. Chuyện này ở Tu Tiên Giới không nhiều nhưng cũng không phải chưa từng nghe nói. Một số người thân mang trọng bảo hoặc có quá nhiều cừu nhân thì thường bố trí ở xung quanh động phủ thật vài cái giả để ngụy trang. Như vậy cừu gia có tìm tới cửa thì bọn họ cũng đủ thời gian ứng phó. Cũng có một số người tâm ngoan thủ lạt sẽ bố trí trận pháp bẫy rập ở những động phủ giả. Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh liền theo trán Lâm Hiên chảy xuống. May là trong động phủ giả này không có bẫy rập, nếu không bị vây trong cấm chế của cổ tu sĩ thì không biết thế nào.

Truyền Tống Trận này hẳn là di chuyển trực tiếp qua động phủ thật. Chẳng qua bố trí thật xảo diệu, trách không được Lý Diệu Thiên đào sâu ba thước đất cũng đành tay không mà về. Cho dù là thông minh tới mấy cũng không thể phát hiện được huyền cơ thế này. Thì ra chỉ có vào đêm trăng tròn thì Truyền Tống Trận này mới hiện ra.

Lâm Hiên kiểm tra một phen, sau đó lấy ra mấy khối tinh thạch đặt ở trên Truyền Tống Trận. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào trận nhãn. Nhất thời Truyền Tống Trận vang lên những tiếng ong ong cộng hưởng. Lâm Hiên thong thả đứng ở trên đó, một tầng ánh sáng nhu hòa bao quanh thân thể hắn. Sau đó thân ảnh dần mơ hồ, cuối cùng thì biến mất không còn bóng dáng.

Cảm giác hơi chóng mặt nhưng đây là hiện tượng bình thường khi truyền tống, rất nhanh cảnh vật trước mắt đã hiện rõ ràng. Hai tay Lâm Hiên hợp lại, cả người chợt lóe thanh quang, Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, đồng thời lấy ra Huyền Hỏa Thần Châu. Hắn chuẩn bị ứng phó với những nguy hiểm bất ngờ. Có điều hắn đã quá cẩn thận, trước mặt vẫn là một mảng bình lặng. Hắn hiện đang đứng trong một sơn động. Sơn động này cao khoảng bảy tám trượng, ở phía trước có một thạch bình. Một vị lão giả tráng kiện đang khoanh chân ngồi trên đó.

Chẳng qua Lâm Hiên không chút hoảng sợ, lão giả này tuy tiên phong đạo cốt, dung mạo trông rất sống động nhưng không chút sinh cơ, hiển nhiên đã tọa hóa từ lâu. Tu tiên giả khi còn sống thì thân thể cường đại nhưng khi thọ nguyên hao tận, khi về âm tào địa phủ thì cũng không khác gì phàm nhân. Cũng là một bộ xương khô trong một phần mộ mà thôi. Nhưng tình huống thi thể này có chút đặc biệt, nếu không phải là thân mang dị bảo thì cũng từng tu luyện qua thần thông đặc thù.

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu nhưng Lâm Hiên cũng không có tâm tư nghiên cứu làm gì. Rất nhanh ánh mắt hắn dừng lại ở bên hông thi thể, nơi đó có một cái túi trữ vật màu xanh. Di bảo của cổ tu sĩ! Hiển nhiên lần này thu hoạch không hề nhỏ. Lâm Hiên liếm môi, do dự thì vỗ Túi Linh Quỷ bên hông một cái, một đạo hắc khí từ bên trong xông ra. Sau khi sương vụ tản đi thì thấy một con quái vật lông xanh có bộ dáng nhân tộc. Cương thi! Đây là con cuối cùng của Lâm Hiên.

"Đi!" Lâm Hiên vươn tay điểm ra một cái, cương thi lập tức vươn lợi trảo khô héo chộp lấy túi trữ vật của lão giả. Mắt thấy lợi trảo sắp đụng tới thì trong túi trữ vật kia đột nhiên bay ra một đạo hỏa diễm liếm vào cánh tay cương thi. Khẽ chớp lên, hỏa diễm mơ hồ một cái rồi lập tức bùng cháy. Chưa đến khắc thì cương thi liền hóa thành tro tàn.

Lâm Hiên thấy thế thì kinh hoảng, hắn vốn sợ có bẫy rập nên mới thao túng cương thi. Đây là loại hỏa diễm gì mà thật là bá đạo. Thuần Dương Đan Hỏa, không phải. Đừng nói là hắn, tu sĩ cảnh giới Đại Viên Mãn cũng không có đan hỏa uy lực cỡ này. Như vậy là… Anh Hỏa của lão quái Nguyên Anh Kỳ. Lâm Hiên vốn hoài nghi chủ nhân của động phủ này là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hiện tại càng củng cố thêm suy đoán của hắn. Chẳng qua tâm tư người này thật độc ác. Tu sĩ trước khi tọa hóa, nếu không có hậu nhân thì bảo vật linh đan đều để ở bên người cho kẻ hữu duyên. Loại người thiết hạ bẫy rập để hại hậu nhân không nhiều. Xem ra người này là tà tu, hận tất cả những tu sĩ trong thiên hạ. May là hắn không lỗ mãng, nếu không với uy lực của hỏa diễm này, may mắn không chết thì cũng trọng thương. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia âm lệ.

"Thiếu gia, làm sao bây giờ, hỏa diễm này rất lợi hại." Bạch quang chợt lóe, Nguyệt Nhi hiện thân, nhíu mày nói.

"Không có gì, dù là Anh Hỏa của lão quái Nguyên Anh Kỳ thì ta cũng có phương pháp phá giải." Lâm Hiên nghĩ một chút rồi không chút hoang mang nói. Những lời này cũng không phải khoe khoang, người này tọa hóa đã hơn trăm vạn năm. Tuy không biết hắn dùng bí pháp gì có thể đem Anh Hỏa phong tồn cho đến bây giờ. Nhưng không có linh lực của chủ nhân hỗ trợ thì pháp lực trong Anh Hỏa cũng chỉ có hạn. Chỉ cần tiêu hao khí lực là có thể bài trừ.

Lâm Hiên lấy ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Nguyệt Nhi hiểu ý của thiếu gia cũng lấy ra Thú Hồn Phiên. Vạn vật tương sinh tương khắc, muốn bài trừ thì phải dùng pháp bảo thuộc tính âm hoặc băng thuộc tính. Lâm Hiên hít vào một hơi, hai tay kháp quyết, môi khẽ nhúc nhích, những thanh âm chú ngữ trầm thấp vang khắp sơn động.

"Đi!" Theo tiếng quát khẽ của hắn, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm run động rất mạnh. Một đạo bạch quang chớp lên, sau đó vặn vẹo bành trướng ra biến thành một con Bạch Long dài khoảng bảy tám trượng. Bên kia Nguyệt Nhi cũng nhẹ lay động ngọc thủ, từ trong Thú Hồn Phiên tuôn ra quỷ vụ, cũng biến thành một con Mặc Giao….

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tuần trước

Chương 119 không có nội dung ạ

Ẩn danh

Tâm Huỳnh

Trả lời

1 tháng trước

Bộ này full rồi hay sao đó admin ơi, hình như còn thiếu mấy trăm chương, admin up nốt được k ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Ok bạn