Logo
Trang chủ

Chương 133: Thâm nhập Thiên Tinh Cung

Đọc to

Lâm Hiên tuy chưa từng thấy Hỗn Nguyên Lão Tổ, nhưng khí tức của người này hoàn toàn khác với Nguyên Anh kỳ lão quái trong truyền thuyết. Hắn có thể chắc chắn điều này là nhờ tu luyện Cửu Thiên Huyền Công – đạo gia chân pháp cao nhất, bao gồm cả thần thông có khả năng phát hiện ngụy trang, loại bỏ ảo thuật và thủ thuật che mắt của kẻ khác.

Lão tổ kia dường như là người khác dùng huyễn thuật biến hóa thành. Tuy nhiên, không phải ai cũng làm được điều này, ví dụ như Lâm Hiên với pháp lực có hạn thì không thể giả mạo.

Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hỗn Nguyên Lão Tổ thật đang ở đâu? Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy bất ổn. Lúc này, rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhìn linh đan sắp đến tay thì hắn lại không cam lòng. Lâm Hiên quyết định ở lại đánh cược một lần.

“Sư tôn! Lần này Vu Pháp đại hội đã kết thúc mỹ mãn. Đây chính là mười hai tinh anh đệ tử, tất cả đều có mặt. Bọn họ đến từ chín bộ lạc.” Lão giả họ Diệp tiến lên một bước, cung kính nói.

Hai vị cao thủ Đại Viên Mãn cảnh giới tu vị là Vân Đỉnh và trung niên phụ nhân kia thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Ừm.” Hỗn Nguyên Lão Tổ gật đầu. Ánh mắt lướt qua từng người trong số mười hai thanh niên vu sư. Những người này lập tức lộ vẻ vô cùng kích động, Lâm Hiên bên ngoài tự nhiên cũng thể hiện như vậy, nhưng trong lòng hắn thầm cười lạnh.

Sự việc sau đó diễn ra khá đơn giản. Trăm vạn năm qua, Vu Pháp đại hội đã được tổ chức không biết bao nhiêu lần, ai cũng rõ các bước tiếp theo. Đốt nhang, tế bái tổ tiên và một loạt nghi thức phức tạp khác kéo dài đủ hai canh giờ mới kết thúc. Lâm Hiên dù trong lòng sớm đã hết kiên nhẫn nhưng cũng đành phải nhịn.

“Được rồi, các ngươi hãy tiến lên nhận linh đan.” Đôi mắt Hỗn Nguyên Lão Tổ khép hờ, lạnh nhạt nói một câu.

Lúc này, mười hai thanh niên vu sư mừng rỡ khôn xiết. Đối với họ, linh đan thực ra không quan trọng, dù sao bản thân họ cũng không dùng được. Điều thực sự khiến họ động tâm là có thể bái kiến Hỗn Nguyên Lão Tổ.

Đây không chỉ là vinh quang. Hai trăm năm trước, trong Vu Pháp đại hội, một thanh niên vu sư xếp thứ ba của một tiểu bộ lạc đã lọt vào mắt xanh của Hỗn Nguyên Lão Tổ và được thu làm đệ tử nhập thất. Thanh niên vu sư xếp đầu ngược lại không được đãi ngộ này. Điều này không có gì lạ, đây gọi là cơ duyên. Lão tổ nhìn trúng là tư chất bẩm sinh. Xét về linh căn, tên thứ ba là xuất sắc nhất, chỉ là không có danh sư lại thiếu linh khí thuận tay nên thứ hạng mới không cao.

Khi đã bái lão tổ làm sư phụ, hắn giống như khốn long thăng thiên, tu vi tiến triển như ngày đi ngàn dặm, hiện đã là Ngưng Đan Kỳ vu sư, có danh tiếng không nhỏ trong số các cao thủ cùng bậc. Nếu bản thân có thể được lão tổ nhìn trúng, đừng nói đệ tử nhập thất, cho dù chỉ là đệ tử ký danh thì lợi ích cũng nhiều không kể xiết!

Ánh mắt mấy tên vu sư trẻ tuổi này tràn đầy sự nồng nhiệt. Lâm Hiên thì không quan tâm, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Đáng thương thay, người trước mắt đâu phải là Nguyên Anh kỳ lão quái thực sự. Bọn chúng thể hiện thái độ này chẳng khác nào dùng mị nhãn để mê hoặc người mù.

Lúc này, Lâm Hiên đã nghĩ thông suốt. Cho dù lão tổ trước mắt là đồ giả mạo, Mặc Nguyệt Tộc có xảy ra biến cố thế nào, hắn đâu cần phải bận tâm suy nghĩ làm gì. Chỉ cần đạt được linh đan là ổn. Đúng rồi, còn có địa đồ nữa. Nghĩ đến vật này, Lâm Hiên quay đầu nhìn về phía Thiên Tinh Cung.

Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, miệng hắn đã há ra thật to. Không chỉ hắn, tất cả vu sư tại chỗ đều hướng về Thiên Tinh Cung, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Không ít tu sĩ còn cho rằng bản thân đang nhìn lầm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa cực mạnh truyền tới. Sau đó, Thiên Tinh Cung mà bọn họ coi là thánh địa đang dấy lên hừng hực đại hỏa. Trong luồng quang hỏa, vô số đạo ánh sáng màu đen như những sợi tơ cực nhỏ bay ra, tụ lại một chỗ biến thành một trung niên vận nho bào hơn tứ tuần, tướng mạo thanh nhã.

Sắc mặt Lâm Hiên bỗng chốc trở nên xám xanh như thấy Bạch Khởi* đến. Hạo Thiên Quỷ Đế! Mà giờ khắc này, lão quái vật tóc tai tán loạn, trang phục cũng có chỗ tổn hại, giống như vừa trải qua một vụ tập kích.

Những vu sư khác kinh hoảng ào ào thảo luận:

“Người kia là ai?”

“Ta chưa từng thấy. Chẳng lẽ hắn từ bên ngoài đến?”

“Nhưng mà tu vi của hắn…”

“Cao siêu không lường được. Chẳng lẽ là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ đỉnh giai?”

“Không rõ ràng lắm.”

Những người khác chỉ là suy đoán, nhưng Vân Đỉnh, lão giả họ Diệp và trung niên mỹ phụ thì vẻ mặt hoảng sợ liếc nhau.

“Diệp đạo hữu, người kia là ai? Trong Khuê Nguyệt Thành sao còn có thể xuất hiện tu tiên giả Nguyên Anh kỳ khác?”

“Ta cũng không rõ lắm. Mặc Nguyệt Tộc ba mươi sáu bộ lạc lớn nhỏ, ngoài sư tôn ta còn chưa nghe nói có ai tiến giai cảnh giới Nguyên Anh kỳ.” Lúc này, lão giả họ Diệp cũng bất chấp hiềm khích với Vân Đỉnh, trợn mắt há miệng nói.

“Hai vị đạo hữu phát hiện gì không? Người này âm khí nặng nề, dường như không phải là nhân tộc.” Trung niên mỹ phụ kia vốn luôn im lặng, giờ phút này mở miệng nói khiến lòng người kinh động.

Hai người kia nghe vậy kinh hãi, sau đó quay đầu nhìn lại Hỗn Nguyên Lão Tổ trên đài. Giờ phút này, vị Nguyên Anh kỳ lão quái này là người bọn họ đặt niềm tin.

Nhưng đúng lúc này, trong đám tu sĩ lại phát ra một trận xôn xao nghi ngờ. Chỉ thấy từ trong phế tích của Thiên Tinh Cung lại bay ra một người. Thân hình cao lớn, âm thanh sang sảng như Hồng Chung. Không phải là Hỗn Nguyên Lão Tổ thì là ai?

Vậy trên lôi đài thực ra là ai…?

Đám vu sư phía dưới náo động lên. Ba người lão giả họ Diệp liếc nhau, không chút do dự thân hình thoáng lên, đã đến trước mặt người trên đài kia. Linh quang chớp động, ba người phóng ra pháp bảo bản thân thành hình “Phẩm” vây hắn vào giữa.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đôi mày liễu của trung niên mỹ phụ đã nhướng lên.

Nhưng người kia dường như rất thong thả, thò tay vuốt mặt một cái lộ ra hình dáng ban đầu. Lại là một trung niên vu sư mặt đen.

“Tam sư đệ. Sao lại là ngươi?” Lão già họ Diệp vẻ mặt kinh ngạc thốt lên.

Vân Đỉnh và trung niên mỹ phụ hiển nhiên cũng nhận ra người này, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

“Đại sư huynh, hai vị đạo hữu chớ trách. Là sư tôn dặn dò tiểu đệ giả ra hình dáng của người, là để che mắt Hạo Thiên Quỷ Đế.”

“Cái gì, Quỷ Đế? Chẳng lẽ là những quái vật trong Âm Hồn Cốc kia?” Trên mặt Vân Đỉnh lộ vẻ kinh ngạc.

“Không sai. Hiện nay Âm hồn cùng Tần tộc đang đại chiến.” Vẻ mặt vu sư mặt đen uy nghiêm nói: “Lão này tới đây chính là muốn chúng ta cùng hợp tác đối phó những tu sĩ Tần tộc kia.”

“Hợp tác? Chủ ý như thế không hẳn là không có điểm hay.” Vân Đỉnh sờ cằm, cảm thấy hứng thú tiếp lời.

“Vân đạo hữu, những lời này của ngươi chưa chắc đã đúng. Không phải cùng tộc tất sinh dị tâm. Chúng ta cùng Tần tộc mặc dù có huyết hải thâm thù, nhưng dù sao cũng đều là nhân tộc. Làm sao có thể cùng lũ Âm hồn hợp tác?” Tu sĩ mặt đen nhíu mày, oai phong lẫm liệt mở miệng.

Vân Đỉnh nghe xong cũng không phân thiệt hơn, nhưng trên vẻ mặt rõ ràng không cho là đúng.

“Khổ đạo hữu. Hạo Thiên Quỷ Đế đã tới đây hợp tác. Sao lại khai chiến cùng lão tổ chứ?”

“Hừ. Những âm hồn này căn bản không thể tin. Có lẽ bọn chúng có ý hợp tác, nhưng thấy sư tôn cố ý kéo dài, liền muốn cướp truyền thừa chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc chúng ta.” Vu sư mặt đen tức giận nói.

“Là truyền thừa chi bảo?”

Lão giả họ Diệp và trung niên mỹ phụ kia không nhịn được thất thanh hô lên. Sau đó, trên mặt hai người đều lộ vẻ phẫn nộ vô cùng. Hiển nhiên bọn họ đều rõ ràng bảo vật này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Mặc Nguyệt Tộc.

Đúng lúc này, lại một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai. Chỉ thấy giữa bầu trời gió thổi mây bay, Hạo Thiên Quỷ Đế toàn thân đang bọc trong hắc vụ âm khí. Âm khí kia quá nồng đặc, hình thành một đám mây hình tròn, bốn phía có vô số oán linh cùng với khô lâu bay múa xung quanh thân.

Bên kia, Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng đâu tỏ ra yếu thế. Không biết lão đang sử dụng vu thuật gì mà cả người phát ra hào quang chói lọi, toàn thân tỏa ra một vòng kim sắc rực rỡ như vầng thái dương. Vô số hỏa diễm, nhỏ thì cỡ nắm tay, lớn thì trên dưới cả trượng, từ trong thân thể lão không ngừng cuồn cuộn bắn ra…

Hạo Thiên Quỷ Đế thầm hừ lạnh một tiếng. Những oán linh kia mười chỉ như những móc câu, hung dữ đánh về phía các quang cầu do Hỗn Nguyên Lão Tổ phát ra…

Lại nói sách lược lần này của Hạo Thiên Quỷ Đế thật là sai lầm. Ban đầu, hắn trải qua trăm cay nghìn đắng mới vào được dãy Khuê Âm Sơn này. Khi đó, quả thực có ý định cùng Mặc Nguyệt Tộc hợp tác. Âm hồn mặc dù qua hàng trăm vạn năm khôi phục nguyên khí, nhưng thực lực so với tu sĩ vẫn kém hơn một chút. Đạo lý “kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của mình” mấy ai mà không rõ. Những quỷ vật sau khi đi vào Nhân giới, cũng biết Mặc Nguyệt Tộc cùng Tần tộc chính là kẻ thù truyền kiếp. Thế là Âm Hồn liền nghĩ đến hợp tác cùng Mặc Nguyệt Tộc.

Nhưng Hỗn Nguyên Lão Tổ – lão gia hỏa kia – căn bản muốn từ chối, lấy cớ thương lượng trong tộc để kéo dài thời gian. Mục đích của lão là muốn cho Âm hồn và tu sĩ Tần tộc cả hai đều lưỡng bại câu thương. Như vậy, Mặc Nguyệt Tộc đương nhiên ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi. Hạo Thiên Quỷ Đế cũng là lão hồ ly. Sao lại chịu để người khác hơn lão miếng gì? Đối phương không có hảo tâm, vậy cũng đừng trách lão bội bạc. Thế là lão nghĩ biện pháp cướp lấy truyền thừa chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc.

Nghe nói bảo vật này là Thánh khí trấn tộc của Mặc Nguyệt Tộc hàng trăm vạn năm trước. Không những uy lực vô biên mà còn cất giấu một bí mật ngàn năm. Hạo Thiên Quỷ Đế cũng chỉ nghe lời đồn đại, nhưng chắc hẳn vật ấy bất phàm. Với cảnh giới của Quỷ Đế, nghĩ tới điều này mà cũng có chút hồi hộp.

Nếu như vào một thời gian khác, muốn từ Thiên Tinh Cung đoạt bảo không phải chuyện dễ dàng. Nơi đó vốn có Hỗn Nguyên Lão Tổ tọa trấn. Chỉ là khi Vu Pháp đại hội chấm dứt, dựa theo truyền thống, lão quái này nhất định phải đích thân tới chủ trì. Khi đó lão sẽ có cơ hội…

Mặc dù Thiên Tinh Cung có rất nhiều cấm chế, nhưng Hạo Thiên Quỷ Đế cũng không để vào mắt. Chính là hành vi cuồng vọng lần này đã thất bại, làm lão nếm phải không ít đau khổ. Hỗn Nguyên Lão Tổ tâm cơ âm trầm, đã sớm nhìn thấu Quỷ Đế lòng dạ khó lường. Tương kế tựu kế, phái thế thân đi chủ trì Vu Pháp đại hội, còn lão thì ẩn ở một nơi bí mật gần đó tập kích. Vội vàng không có chuẩn bị, Hạo Thiên Quỷ Đế ăn phải quả đắng. Tuy nhiên, thực lực cường đại của lão ngoài sự suy đoán của Hỗn Nguyên Lão Tổ. Lão lại trốn thoát từ trong trận pháp. Thiên Tinh Cung vốn là do hai người đại chiến mà bị phá hủy quá nửa. Hiện tại, hai lão đang xuất hiện ở trước mắt các vu sư!

Nguyên do bên trong là như vậy. Đương nhiên, lão giả họ Diệp cùng hai vị đại trưởng lão Ngân Phượng bộ, Thải Hoàn bộ không mấy rõ ràng. Những người khác lại càng kinh hãi ngơ ngác nhìn nhau, không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải.

“Vân huynh, Diệu U tiên tử, tam sư đệ. Xem ra sư tôn cùng Quỷ Đế quyết chiến trong chốc lát khó mà phân được thắng bại. Chúng ta không thể chỉ đứng ở chỗ này mà khoanh tay. Trước hết là đem những đệ tử cấp thấp đi sơ tán. Sau đó triệu tập các vị đạo hữu Ngưng Đan Kỳ tới giúp sư tôn một tay.” Lão giả họ Diệp mặc dù tính tình có phần khắc bạc, nhưng đã được ủy thác quyền hành trong tộc nên rất có tài cán. Thấy tình cảnh trước mắt, lập tức cau mày phân phó.

“Được rồi.” Trung niên mỹ phụ không có dị nghị. Vu sư mặt đen vừa rồi ngụy trang thành Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng im lặng không nói gì. Chỉ có đại trưởng lão Thải Hoàn bộ Vân Đỉnh trong mắt hiện một tia dị sắc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Bốn người tách ra truyền lệnh. Ngoài Hỗn Nguyên Lão Tổ, bọn họ có uy tín cực cao trong đám vu sư. Những người khác mặc dù đầy bụng nghi ngờ nhưng nào dám nói thêm cái gì. Huống chi đám vu sư cũng không phải ngu ngốc. Có thể cùng Hỗn Nguyên Lão Tổ chính diện giao phong, trung niên nho bào đầy âm khí này hiển nhiên có tu vị Nguyên Anh kỳ không thể nghi ngờ. Hai vị Nguyên Anh kỳ lão quái xuất thủ đại chiến, khoảng cách này tuy xa vài dặm, nhưng nếu bọn hắn không rời khỏi nơi này chẳng phải là sẽ bị “tay bay vạ gió” sao?

Lúc này, Lâm Hiên đứng ở một bên lặng lẽ quan sát. Đột nhiên trước mắt hắn một nhân ảnh xuất hiện đột ngột, chính là vị vu sư mặt đen kia. Hắn đưa mắt nhìn sang Lâm Hiên và mấy tên thanh niên vu sư, lạnh lùng nói: “Ta là tam đệ tử đích truyền của lão tổ. Lúc này sự tình có biến, Vu Pháp đại hội dừng ở đây. Linh đan sau đó sẽ được đưa đến bộ lạc các ngươi. Trước tiên các ngươi nên sơ tán đi.”

Lâm Hiên trong lòng nhịn không được muốn nhục mạ hắn một trận. Đã thấy linh đan gần tới tay mà còn xảy ra bất ngờ cỡ này. Lâm Hiên muốn động thủ đoạt lấy nhưng nghĩ ngợi một hồi đành phải nhịn xuống. Hắn không có thần thông kinh người như Hạo Thiên Quỷ Đế. Nếu động thủ ở địa bàn người khác chẳng phải tự tìm chết sao? Huống chi không chắc linh đan nằm ở trên người vu sư mặt đen.

Hạo Thiên Quỷ Đế mặc dù đang đấu pháp cùng Hỗn Nguyên Lão Tổ nhưng vẫn phân ra một tia thần thức dò xét tình huống bên này. Nghe thấy dự tính của lão giả họ Diệp thì khóe miệng lộ ra một chút chế giễu. Đối đầu với Hỗn Nguyên Lão Tổ đã cố hết sức. Nếu như lại bị hơn mười vị vu sư Ngưng Đan Kỳ bao vây, hắn thần thông cương cường cỡ nào cũng chỉ có hồn phi phách tán mà thôi.

Đầu vai hắn chợt lay động, đám mây âm khí trên thân thể chợt tỏa rộng ra. Vô số đám khí nhỏ màu đen như những hạt mưa hằng hà sa số bay qua, mục tiêu chính là lôi đài bên này.

Nguy hiểm! Sắc mặt đám vu sư đại biến. Vài kẻ không may bị mưa âm khí rớt trúng, thân thể lập tức biến thành vũng máu. Thần thông tà ác này khiến các tu sĩ hết sức sợ hãi. Nhất thời, các luồng sáng chợt hiện lên cùng linh khí ngút trời, các vu sư đem các vòng hộ tráo cùng hộ thân pháp bảo toàn bộ phóng ra. Hiện trường tức khắc trở nên hỗn loạn vô cùng.

Quỷ Đế muốn chính là kết cục này. Chỉ có gây loạn, hắn mới có thể nhân cơ hội chạy thoát. Mà Hỗn Nguyên Lão Tổ tức tới mức hai lỗ mũi phun khói. Nhất thời không đoán ra lại để cho tên gia hỏa này hành hung trước mặt lão. Điều khiến lão giận dữ tới thổ huyết là một trong những vu sư bị hóa thành vũng máu chính là hậu nhân cùng huyết thống với lão.

“Lão quỷ ngươi thật to gan. Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.” Hỗn Nguyên Lão Tổ cực kỳ phẫn nộ hét lớn. Khi thường âm thanh của lão đã như tiếng Hồng Chung, lúc này như có tiếng lôi điện xẹt qua bầu trời quang đãng.

“Phải không lão quái? Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì cứ thi thố hết ra.”

Trong tiếng cười lạnh chỉ thấy thân hình Hạo Thiên Quỷ Đế quay tròn. Đám mây âm khí không ngừng tiếp tục cuồn cuộn tuôn ra…

Trong khi hai vị Nguyên Anh kỳ lão quái đánh tới thiên hôn địa ám, tại bốn phía lôi đài ngày càng hỗn loạn. Các vu sư không ngờ trung niên nho bào thân đầy âm khí đang cùng Hỗn Nguyên Lão Tổ đấu pháp lại còn dư lực xuất thủ. Hơn nữa còn là thần thông quỷ dị ác độc như vậy. Đám tu sĩ cảm thấy bất an nhao nhao tìm đường đào tẩu.

Lâm Hiên lặng yên chạy tới một bên, rất nhanh Thiên Tinh Cung xuất hiện ở trước mắt. Hai vị lão quái trên không trung không xa đỉnh đầu hắn.

Phen này, lá gan của Lâm Hiên cũng không nhỏ. Hiện tại đang hỗn loạn không ai chú ý, hắn định xâm nhập vào Thiên Tinh Cung đục nước béo cò. Đương nhiên, mục tiêu của Lâm Hiên không phải là truyền thừa chi bảo gì đó, mà là bức địa đồ cùng linh thảo. Hắn còn băn khoăn là không biết Hỗn Nguyên Lão Tổ có đem những thứ này trên người hay không? Điều này chỉ có thể trông chờ vào vận khí mà thôi.

Mặc dù giờ phút này trong Thiên Tinh Cung nguy hiểm trùng trùng, nhưng Lâm Hiên còn so đo nữa được sao? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Đem khí tức thu lại, vốn là đang vận trang phục của vu sư, hắn vận dụng công pháp ẩn nặc thân hình cố gắng không gây sự chú ý. Sau cuộc đại chiến của hai vị lão quái, bề ngoài Thiên Tinh Cung bị phá hủy không ít. Nhưng đó chỉ là một số kiến trúc xung quanh không quan trọng lắm. Còn các cung điện trọng yếu vốn có khá nhiều tầng cấm chế bảo vệ, vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu.

Lúc này, Lâm Hiên đang ẩn thân ở một góc, vẻ mặt âm u lạnh lẽo chưa có vọng động gì. Vừa rồi hắn đem thần thức thả ra mới dò xét chung quanh một chút, lập tức đã chạm phải cấm chế bị bắn ngược trở về. Nếu như hắn cứ ở nơi này mà xông loạn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đột nhiên tiếng bước chân truyền vào tai. Lâm Hiên quay đầu lại, thấy một thiếu niên vẻ mặt kinh hoàng chạy qua bên này. Trang phục là của vu sư, nhưng tu vị lại thấp đến đáng thương, chỉ là Linh Động Kỳ tầng thứ năm mà thôi.

Lâm Hiên thân hình đột nhiên lẳng lặng hiện ra bên cạnh hắn. Ngón tay nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, thiếu niên vu sư đã ngất đi. Sau đó, Lâm Hiên cũng không khách khí, đem một tay đặt trên đỉnh đầu của hắn phát huy sưu hồn thuật, thu lấy ký ức của thanh niên vu sư này.

Một lát sau, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một chút cổ quái. Phải nói vận khí của hắn luôn luôn tốt. Tu vị người này không đáng nhắc tới, nhưng đối với luyện đan thuật lại rất có thiên phú. Bởi vậy bị phái đến linh dược phòng trợ thủ. Tương tự như tu sĩ, vu sư am hiểu luyện đan thuật vốn không nhiều. Mà thánh quả hơn trăm năm mới kết trái một lần, số lượng hữu hạn nên không thể lãng phí, chỉ do luyện đan sư tốt nhất đến luyện chế linh đan. Mà những luyện đan sư này đều do Thiên Tinh Cung bồi dưỡng từ nhỏ. Đầu tiên là trợ thủ ở linh dược phòng. Sau đó, tu vị cùng tài nghệ luyện đan tăng tiến sẽ được Thiên Tinh Cung coi trọng.

Từ trong ký ức của thanh niên, Lâm Hiên tự nhiên không tìm được tin tức của bức địa đồ. Mà linh đan sau khi luyện chế cũng bị Hỗn Nguyên Lão Tổ đem đi. Theo lý, Lâm Hiên phải rất thất vọng, nhưng hắn lại thu được manh mối phi thường. Mặc dù là do Mặc Nguyệt Tộc luyện đan sư tốt nhất bào chế, nhưng thượng cổ linh đan cũng không phải dễ dàng đạt được, vẫn phải có bảy tám hạt phế đan. Mấy hạt này đương nhiên không phải là một lô. Khác xa với Tẩy Tủy Đan là loại đan dược phổ thông. Linh đan tốt cỡ này, nguyên liệu bào chế ra nó tất cả đều là thiên tài địa bảo quý hiếm.

Dù sao cứ có phế đan là tốt. Sắc mặt Lâm Hiên ngay lập tức linh hoạt lên. So với việc đi cướp linh đan, tự nhiên trộm phế đan là ổn thỏa hơn. Dù sao thứ này không có mấy người chú ý. Cho dù có mất thì đám vu sư cũng sẽ không đuổi theo truy cứu làm gì. Phế đan có về tới tay người khác thì đâu có tác dụng. Nhưng vốn là có Lam Sắc tinh hải, Lâm Hiên sớm đã như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Dấu tên kia vào một góc khuất. Lâm Hiên thuận lợi đi tới linh dược phòng. Đây là một tòa kiến trúc khá âm u, được xây bằng thiết thạch cứng rắn. Tả thủ Lâm Hiên lật một cái, trong tay đã xuất hiện một tấm mộc bài đen sẫm. Hắn đem pháp lực rót vào mộc bài. Không trung vốn tĩnh lặng bỗng lóe lên những tia sáng vàng, một quang tráo hiện ra rồi tách ra hai bên. Lâm Hiên vừa lòng gật đầu. Vừa nãy từ thanh niên hắn đã thu được tấm mộc bài này. Nếu không, muốn loại bỏ cấm chế bí mật trước mắt e không phải dễ.

Hơi do dự, Lâm Hiên đi vào trong lồng quang tráo kia. Trước mắt là thạch môn cứng rắn rất nặng. Tuy nhiên, Lâm Hiên khẽ phát ra Cự Lực Thuật, dễ như trở bàn tay đẩy ra. Linh dược phòng này chiếm một diện tích khá rộng rãi khoảng trăm trượng. Mới bước vừa vào, Lâm Hiên đã cảm giác được một cỗ nhiệt khí hừng hực. Hiển nhiên, nơi này cũng là địa điểm có hỏa tài nguyên cực kỳ phong phú.

Hắn đem thần thức đảo qua mọi vật trong phòng. Nơi này hiện tại không có một bóng người. Ở trung tâm thạch phòng chỉ có một lô đỉnh vĩ đại, ngoài ra không có thêm vật gì khác. Lâm Hiên không dò xét gì thêm. Từ ký ức đối phương, hắn đi tới một vách đá bên trái. Vẫn là một màu đen tuyền không có gì khác biệt so với nơi khác. Lâm Hiên tiếp tục đưa tay trái giơ lên. Pháp lực trong cơ thể lưu chuyển, một đạo thanh quang từ lòng bàn tay hắn bắn ra.

“Khai!”

Lâm Hiên phun ra một ngụm trọc khí. Chỉ thấy thạch bích kia ầm ầm chuyển động sang một đoạn ngắn, để lộ ra một cầu thang đá xuất hiện thông xuống dưới lòng đất. Thấy tình huống này, Lâm Hiên hơi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn. Vì trong ký ức của thanh niên vu sư, Lâm Hiên biết được phế đan dự trữ ở nơi này, nhưng không biết thêm gì về thềm đá này.

Là tiểu tử kia thân phận quá thấp không biết bí mật trong đó? Hay là ký ức của hắn xảy ra vấn đề? Lâm Hiên suy tư một lát. Đã đến nước này cũng không còn đường lui. Cho dù là núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần.

Ánh mắt Lâm Hiên trở nên kiên định. Nhưng hắn đâu phải kẻ lỗ mãng. Từ trong người lấy ra một viên Hoán Hình Đan nuốt vào. Sau đó, khuôn mặt hắn mơ hồ lên biến ra dung diện tiểu tử vừa rồi. Thân thể cũng lùn xuống mấy tấc, lại trở nên mập một chút. Ngoài phục trang hơi có khác biệt, thì hình dung tướng mạo đã trở thành tên kia.

Sau đó, hắn lại móc trong ống tay áo, lấy ra mấy tấm Địa Giai linh phù cầm trên tay, lúc này mới chậm rãi từ cầu thang đá đi xuống. Cầu thang đá này rất dài. Chung quanh là hai bên vách núi đá, lại có khảm nạm những viên đá nhỏ có thể phát ra bạch quang óng ánh. Cho nên bên trong khá sáng tỏ.

Dù vậy, Lâm Hiên vẫn bước tới rất chậm, lại đem toàn bộ thần thức thả ra đề phòng xuất hiện bất trắc. Qua hơn hai trăm bậc thang đá, Lâm Hiên mất gần nửa canh giờ mới đi tới cuối. Trước mắt mở ra một vùng ánh sáng.

“Đây là…” Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Lâm Hiên chợt kinh ngạc vô cùng.

*(1) Bạch Khởi: Tướng nước Tần trong thời Chiến Quốc, nổi tiếng với trận Trường Bình, chôn sống 40 vạn quân Triệu. Được xem là một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất lịch sử Trung Quốc, nhưng cũng bị coi là tàn nhẫn. Truyền thuyết kể rằng vì sát sinh quá nhiều, sau này phải chịu quả báo.*

Đề xuất Voz: Đơn phương
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

dunt

Trả lời

1 tháng trước

Có thề cho mình file để down về đọc offline được không ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Truyện này chuẩn có 4200 chương thôi. Trước mình lấy nguồn raw ở đâu mình quên mất tiêu, tưởng 5700 chương chi tiết hơn ai dè là toàn chương trùng. Giờ tìm lại đúng chương để sửa đúng khó luôn... =))

Ẩn danh

thành công Phạm

1 tháng trước

Hi vọng ad sớm tìm được nguồn chuẩn ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5722 bị nhầm sang truyện khác ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Để rảnh mình dịch lại toàn bộ truyện

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5702 bị nhầm sang truyện khác r ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5616 không có nội dung ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5588 không có nội dung ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5578 không có nội dung ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Chương 5555 không có nội dung ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

Từ chương 2484 đến chương 2659 bị lặp mấy chương trước đó ạ

Ẩn danh

thành công Phạm

1 tháng trước

Các chương sau đó cũng bị trùng rất nhiều ad ạ 😥 mong ad fix sớm ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

này có xóa đi đăng lại nguồn mới thôi, chứ giờ không biết đâu mà lần.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

vấn đề là trùng nhưng có bị thiếu chương không bạn?

Ẩn danh

thành công Phạm

1 tháng trước

Không bị thiếu ạ. Bị trùng thôi ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

à là không bị thiếu hở. Vậy mình có thể xóa những chương bị trùng đi.

Ẩn danh

thành công Phạm

Trả lời

1 tháng trước

2062 không có nội dung ạ