Logo
Trang chủ
Chương 313: Buông ra Tiên Tử kia!

Chương 313: Buông ra Tiên Tử kia!

Đọc to

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hai cha con nhà Mạc Nam quận vương phủ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai nên chê bai ai là không đứng đắn.

Quận vương điện hạ lúc còn trẻ cũng là một kẻ si tình, từng mê đắm vị học tỷ thiên kiêu của Học Cung. Song, vì "cớ thân phận" mà không thể kết hợp với nhau, kết quả là ông kiên quyết không chịu cưới vợ sinh con, suýt nữa khiến lão tổ tông tức chết! Mãi đến khi hai trăm mấy chục tuổi, khiến ông đã sắp tấn thăng Tử Phủ cảnh, mới bị Hoàng đế bệ hạ một chiếu thư cưỡng ép tứ hôn. Sau đó, ông lại bởi vì tu vi quả thực quá cao, dẫn đến dòng dõi khó khăn, kết hôn sau sáu, bảy chục năm, quận vương phi mới may mắn sinh hạ Ngô Cảnh Hạo.

Dòng dõi khó khăn lắm mới có được như vậy, đương nhiên được đủ kiểu sủng ái.

Ngô Cảnh Hạo này cũng chẳng phải thứ đèn cạn dầu, từ nhỏ đã là một nhị thế tổ ngang ngược càn rỡ, ỷ vào gia thế quận vương phủ mà khắp nơi gây chuyện thị phi. Về sau, hắn càng cùng Ngũ phẩm thế gia Mạc Nam Vương thị Vương Thất Hải kết giao bạn bè, tương đắc tri kỷ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, được xưng tụng là "Mạc Nam song Tiểu Ma Vương". Người ngoài hễ thấy hai người bọn họ là liền đau đầu.

Bất quá, hai người bọn họ cũng không thừa nhận mình là Tiểu Ma Vương, mà là tự xưng "Tiểu Bá Vương"!

Sau một hồi thao tác, Vương Thất Hải đã nhanh chóng khởi động "Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn".

Tiểu quận vương Ngô Cảnh Hạo cuối cùng cũng chịu đặt xuống Thiên Lý Kính, hắn vuốt ve ống kính Thiên Lý Kính mà nói: "Thất Hải, Thiên Lý Kính ngươi mang tới quả nhiên là một bảo bối tốt. Cách xa như thế, lại cũng có thể thưởng thức được Thiên Diễm tiên tử tiên tư diệu vận. Điều duy nhất không được hoàn mỹ, chính là không thể lại gần hơn một chút, cảm thụ một phen tiên tử mùi thơm ngát khí tức."

Ba tên bạn xấu còn lại đến từ các thế gia nghe vậy, cũng nhao nhao gật đầu tán thành. Gia thế ba người bọn hắn tuy không bằng Vương Thất Hải cùng quận vương phủ, nhưng cũng xuất thân từ lục phẩm thế gia mạnh mẽ trong Mạc Nam quận thành, ngày thường cũng đều là cấp bậc Tiểu Ma Vương.

"... ?"

Vương Thất Hải nhất thời có chút gương mặt nóng lên. Mình sao lại có một đám hồ bằng cẩu hữu như thế này... Nếu không phải vì muốn giúp Tứ gia gia làm việc, thật muốn một cước đá bay bọn chúng, vạch rõ ranh giới với bọn chúng.

"Khụ khụ ~ chư vị yên tâm, bản thiếu gia đã sớm chuẩn bị." Vương Thất Hải nói, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một bộ trận bàn. Trận bàn tổng thể hiện lên sắc ảm đạm, trên mặt bàn trang sức rất nhiều phù văn huyền ảo lấm tấm.

"Thất Hải, đây không phải một trong 'Thiên Tinh Nặc Ẩn Trận' của nhà ngươi sao? Nghe nói trận này một khi được khởi động, ngay cả tu sĩ Thiên Nhân cảnh cũng khó lòng phát giác ra khí tức của người ẩn nấp." Ngô Cảnh Hạo một mặt "kính nể" nhìn Vương Thất Hải, chậc chậc nói: "Nghĩ không ra ngươi vì có thể lại gần hơn một chút để thăm dò Thiên Diễm tiên tử, ngay cả bảo bối gia tộc cũng dám trộm ra. Bọn chúng đều nói ta gan lớn, ta thấy ngươi lá gan này cũng chẳng nhỏ chút nào a ~~! Thật không hổ là huynh đệ của Ngô Cảnh Hạo ta!"

"Thất Hải đại lão uy vũ!"

"Hỗn thế Tiểu Bá Vương tuyệt không phải là hư danh."

Mấy tên hồ bằng cẩu hữu còn lại cũng nhao nhao ồn ào, một trong số đó càng thúc giục nói: "Thất Hải thiếu gia, nhanh lên khởi động trận bàn. Ta đã không thể chờ đợi được nữa muốn lại gần hơn cảm thụ một chút khí tức của Thiên Diễm tiên tử~~ "

"Đừng thúc, đừng thúc, để cho ta nghiên cứu một chút."

Vương Thất Hải cũng là lần đầu tiên làm quen với món đồ chơi này, không mấy nhuần nhuyễn. Tìm tòi một hồi lâu, hắn mới hiểu rõ cách vận hành, liền rót Huyền khí vào vị trí được chỉ định bên trong "Thiên Tinh Nặc Ẩn Trận".

Rất nhanh, linh thạch khảm bên trong liền bắt đầu khởi động, những phù văn huyền ảo lấm tấm trên mặt trận bàn cũng như vật sống bay lên, bao phủ năm người Vương Thất Hải vào bên trong. Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Tựa như có một bàn tay vô hình phất qua không khí, cảm giác tồn tại của năm người cứ thế bị xóa sạch. Từ bên ngoài nhìn vào, mấy người phảng phất như căn bản không tồn tại, ngay cả khí tức cũng bị ngăn cách hoàn toàn. Đây cũng là sự lợi hại của "Thiên Tinh Nặc Ẩn Trận". Có vật ẩn nấp hành tung như thế trong tay, liền có thể trong lúc nguy cấp tránh né nguy hiểm, tranh thủ thời cơ đào thoát, cũng có thể nhân cơ hội này tổ chức những trận tập kích nhỏ, có thể nói là vô cùng đa dạng về công năng.

Mà lại, đây là một loại trận bàn đơn giản cực kì trân quý và khó tìm! Điểm thiếu sót duy nhất chính là, khi trận này được sử dụng vào ban ngày, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có vào ban đêm, hòa làm một thể với tinh không, mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất.

Ngay khi Ngô Cảnh Hạo và những người khác vừa mới chuẩn bị xong xuôi, lòng đang hưng phấn khó nhịn.

Bỗng dưng.

Nơi xa truyền tới tiếng cười sảng khoái của một nam tử: "Thanh Vân tới chậm, mong rằng tiên tử thứ lỗi." Lời vừa dứt, một bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Người đến thân mặc bạch bào, thân pháp linh động, du tẩu giữa cây cối bụi hoa lúc nhanh nhẹn như bướm, tư thái vô cùng tiêu sái. Ngắn ngủi mấy hơi thở, hắn cũng đã lướt qua khoảng cách mấy chục trượng, dáng người nhanh nhẹn phiêu dật đến bên trong lương đình, lập tức giơ hai tay lên, phong độ bất phàm thi lễ với Thiên Diễm tiên tử.

"Đông ~~ "

Theo cuối cùng một đạo tiếng đàn rơi xuống, Thiên Diễm tiên tử lăng không ấn xuống dây đàn, đứng dậy vén tay áo hoàn lễ: "Tả Khưu công tử có thể đúng hẹn đến đây, thiếp thân đã đủ hài lòng rồi." Đang khi nói chuyện, nàng mắt đẹp gợn sóng, ánh nhìn nửa như có ý nửa như không, hướng về phía Tả Khưu Thanh Vân.

Không đợi hắn trả lời, nàng liền bước liên tục nhẹ nhàng, phiêu nhiên rơi xuống chiếc bàn đá bên cạnh trong lương đình. Ngọc thủ vung lên, một vài món thịt rượu đã được chuẩn bị sẵn liền từ trong nhẫn chứa đồ nhao nhao bay ra. Nàng lại buông tay áo xuống, những món rượu thức ăn này liền phảng phất bị một bàn tay vô hình nâng lên, êm ái đặt xuống bàn đá.

"Thiếp thân chuẩn bị một ít rượu nhạt cùng thức nhắm, dù không sánh được với sự tinh xảo của các thế gia, nhưng thắng ở sự độc đáo, mong Tả Khưu công tử đừng ghét bỏ." Thiên Diễm tiên tử ngữ điệu nhu hòa, phảng phất gió xuân hiu hiu, đưa tay về phía trước làm dấu mời: "Công tử mời ngồi xuống."

Tả Khưu Thanh Vân cảm ơn một tiếng rồi cảm động ngồi xuống, trong miệng khen: "Tiên tử khống chế Huyền khí đã đạt đến cảnh giới nhập vi. Đáng tiếc, tu vi của Thanh Vân cách Thiên Nhân cảnh còn một khoảng không nhỏ, không cách nào cùng tiên tử luận bàn diệu dụng của Huyền khí."

Đang khi nói chuyện, hắn nhẹ ngửi một chút rượu thịt, tự mình rót một chén rượu, lại chậc chậc tán dương: "Tiểu món ăn hương vị đủ đầy, tiên tử tay nghề thật tốt. Nhất là bình rượu này, sắc như mật hoa, mùi thơm xông thẳng vào mũi, Thanh Vân nếu từ chối thì thật là bất kính."

Dứt lời, hắn hơi ngửa đầu liền dốc cạn chén rượu, mím môi, lại khen: "Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon ~~ thật đúng là như tiên tử, dư vị kéo dài, vận vị đủ đầy."

"Nói đến, trước đó vài ngày Thanh Vân ba phen bốn bận muốn cầu kiến một lần, tiên tử lại từ chối không gặp." Vuốt ve chén rượu, Tả Khưu Thanh Vân liếc nhìn Thiên Diễm tiên tử một cái, khóe miệng hơi cong, ý cười có chút trêu tức: "Lại là không biết, vì sao tiên tử trước ngạo mạn sau cung kính như thế? Lần này lại mời gặp gỡ dưới ánh trăng, còn chuẩn bị cả rượu thịt thịnh soạn như vậy, hẳn là..."

"Tả Khưu công tử chớ nên hiểu lầm."

Thiên Diễm tiên tử chậm rãi ngồi xuống, đưa tay tự rót chén rượu cho mình. Một chén rượu vào trong bụng, trong đôi mắt doanh doanh của nàng phảng phất nhiều thêm một vòng xuân ý, nhìn về phía Tả Khưu Thanh Vân ánh mắt cũng biến thành nhạt nhẽo mà ôn nhu, mang theo ẩn ý sâu xa: "Thiếp thân hôm nay đã chuẩn bị sẵn rượu thức ăn ngon cho công tử, chỉ là để tiễn đưa công tử mà thôi."

"Tiễn đưa?" Tả Khưu Thanh Vân biểu lộ hơi kinh ngạc: "Thanh Vân tạm thời còn chưa dự định rời đi Mạc Nam."

Thiên Diễm tiên tử cánh tay ngọc khẽ giơ lên, chủ động rót thêm cho Tả Khưu Thanh Vân một chén rượu, khóe miệng dưới khăn che mặt cong lên một vòng cười yếu ớt nhiếp nhân tâm phách: "Này tiễn đưa không phải kiểu tiễn đưa kia. Công tử, trên Hoàng Tuyền lộ, chớ trách thiếp thân vô tình."

Nghe vậy, Tả Khưu Thanh Vân sắc mặt một trận cứng ngắc, ý cười cũng đông cứng trên mặt. Bỗng dưng, sắc mặt hắn phát lạnh, biểu lộ trở nên thống khổ vặn vẹo: "Thiên Diễm, ngươi đây là ý gì? Ngươi vậy mà hạ độc vào trong rượu? Chẳng lẽ ta cùng tiên tử có thù hận gì hay sao?"

"Ai ~ "

Thiên Diễm tiên tử khẽ thở dài: "Ngươi ta ngược lại là không thù không oán. Chỉ là làm sao, trong lòng thiếp thân đã có một vị lương nhân muốn phó thác. Mà trùng hợp thay, Tả Khưu công tử lại cùng hắn có chút hiềm khích."

"Ngươi... Tốt cho ngươi, đồ độc phụ!" Tả Khưu Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, vừa sợ vừa giận: "Thiên Diễm, ngươi thật to gan, dám mưu hại đường đường con em tứ phẩm thế gia, Học Cung thân truyền!"

"Ai ~ ai bảo người kia khó chơi vậy chứ ~~ như thế, liền đành phải ủy khuất Tả Khưu công tử, dùng đầu của ngươi để làm lễ nhập môn." Thiên Diễm tiên tử khẽ thở dài nói: "Để biểu đạt lòng áy náy, những món thức nhắm này đều do thiếp thân tự tay nấu nướng, đây là tấm lòng thành của thiếp thân, công tử chớ lãng phí~~ ăn no nê, trên Hoàng Tuyền lộ cũng không đến nỗi bị đói."

"Ngươi... Người kia, chẳng lẽ là Vương Thủ Triết!? Thiên Diễm, ngươi thật là một tiện nhân." Tả Khưu Thanh Vân sắc mặt vô cùng khó coi, một cơn lửa giận bắt đầu bùng cháy dữ dội trong lồng ngực. Trước khi hắn tới cũng từng có một phen tính toán trước đó, từng phỏng đoán vì sao Thiên Diễm tiên tử lại riêng tư gặp hắn, nhưng trong nhiều loại kết quả phỏng đoán, không có một loại nào là như thế này! Trong nháy mắt này, Tả Khưu Thanh Vân cảm giác được lòng tự trọng của mình với tư cách một nam nhân, bị Thiên Diễm giẫm nát dưới lòng bàn chân mà nghiền ép dã man.

"Cần gì phải thế chứ?" Thiên Diễm tiên tử đôi mắt dần chuyển sang lạnh lẽo: "Tả Khưu Thanh Vân, ngươi bất quá chỉ là tu vi Linh Đài cảnh tầng bảy. Bản tiểu thư muốn bóp chết ngươi, tựa như bóp chết một con kiến. Sở dĩ để ngươi chết dưới 'Túy Hồng Trần', chỉ là không muốn ô uế tay bản tiểu thư mà thôi."

"Tốt tốt tốt." Tả Khưu Thanh Vân giận dữ, hắc hắc cười âm hiểm: "Thiên Diễm, nếu ngươi đã làm được mười, thì đừng trách Tả Khưu Thanh Vân ta làm mười lăm. Quả nhiên là ta đem tấm lòng son hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng lại rọi vào cống rãnh a."

Lần này.

Ánh mắt Thiên Diễm tiên tử khẽ biến, nàng khẽ nhướng mày nói: "Tả Khưu Thanh Vân, bớt ở đây mà hư trương thanh thế. Bản tiểu thư còn không tin, bằng việc ngươi đã trúng độc 'Túy Hồng Trần', còn có thể lật trời?"

Ngay tại hai người ngươi tới ta đi lúc.

Năm người Vương Thất Hải, đã mượn hiệu quả ẩn giấu hành tung của 'Thiên Tinh Nặc Ẩn Trận', chậm rãi tiếp cận đình hóng mát. Vương Thất Hải cần dùng thần thức để khu động công hiệu của trận bàn, đã có chút phí sức, trán lấm tấm mồ hôi. Còn tiểu quận vương Ngô Cảnh Hạo, càng là sắc mặt âm trầm xanh xám. Nếu không phải huynh đệ Vương Thất Hải không ngừng ra hiệu cho hắn nhẫn nại và chờ đợi thời cơ, hắn đã sớm nhảy tới chém Tả Khưu Thanh Vân kia thành muôn mảnh.

. . .

"Thiên Diễm, 'Túy Hồng Trần' của ngươi luyện chế quả thực xảo diệu." Tả Khưu Thanh Vân cười lạnh hai tiếng, tiếp tục cầm chén rượu lên, dốc cạn một hơi: "Chỉ tiếc, ngươi đã đụng phải bản công tử."

"Ngươi vậy mà không sợ Túy Hồng Trần? Không có khả năng. . ." Trong đôi mắt của Thiên Diễm dưới khăn che mặt, lộ ra một tia chấn kinh và không thể tin được. Túy Hồng Trần này là do cổ phương trân quý bên trong Thiên Khuyết phối chế, vô sắc vô vị, lại còn có thể khiến rượu thêm phần khoan khoái. Cho dù là tu sĩ Thiên Nhân cảnh sau khi phục dụng, trong chốc lát cũng không giải được độc.

"Cổ phương? Hắc hắc." Tả Khưu Thanh Vân biểu lộ hơi quỷ dị cùng giễu cợt nói: "Bất quá chỉ là một chút tiểu đạo mà thôi, tiên tử chẳng lẽ đến giờ phút này, vẫn chưa phát hiện có bất kỳ điều bất thường nào sao?"

"?"

Thiên Diễm tiên tử khẽ giật mình, lập tức nội thị, đôi mắt lập tức dâng lên hàn ý. Nàng chỉ cảm thấy trong ngũ tạng phế phủ, lại có một tia cảm giác khác thường dâng lên, toàn thân có chút tê dại mềm nhũn, đỏ ửng nóng ran. Loại bệnh trạng này mặc dù chưa rõ ràng, nhưng cũng đã đủ để chứng minh nàng đã mắc lừa.

"Ngươi hạ độc? . . ." Thiên Diễm tiên tử sắc mặt đại biến, liên tục thôi động Huyền khí, chuẩn bị bắt sống Tả Khưu Thanh Vân để bức ép hắn giải độc. Nào ngờ, một cỗ cảm giác tê dại mãnh liệt lập tức lan khắp toàn thân, khiến nàng thân thể mềm nhũn, rên rỉ một tiếng rồi ngã phịch xuống ghế đá.

"Ai nha, quên nói cho tiên tử. Loại độc này chính là 'Kim Thiền Tô Hồn Tán', cũng xuất từ cổ phương, vô sắc vô vị. Người trúng độc ngoại trừ toàn thân tê dại vô lực, sẽ còn không ngừng sản sinh ra những cảm xúc nguyên thủy không thể khống chế, cho đến cuối cùng phát cuồng. Mà cố ý thôi động Huyền khí, sẽ chỉ khiến độc hiệu gia tốc phát tác, chắc hẳn tiên tử đã lĩnh hội được diệu dụng của nó rồi." Tả Khưu Thanh Vân dù bận rộn vẫn ung dung tự rót một chén rượu, chậm rãi thưởng thức rồi cười tà nói: "Chậc chậc, chén rượu có xen lẫn Túy Hồng Trần này của tiên tử, tư vị quả thật không tồi."

Ánh mắt Thiên Diễm tiên tử phảng phất ngưng tụ thành băng đao: "Tả Khưu Thanh Vân, ta tựa hồ đã coi thường ngươi. Không biết loại độc này có giải pháp không?"

"Giải pháp? Hắc hắc hắc, đương nhiên là có." Tả Khưu Thanh Vân tham lam nhìn chằm chằm Thiên Diễm tiên tử, cười xấu xa không ngừng nói: "Chỉ cần bản công tử thật tốt sủng hạnh tiên tử một phen, loại độc này tự nhiên sẽ giải trừ."

"Hừ, càng ngày càng vô sỉ. Ngươi rốt cuộc có thể đạt đến trình độ nào, mới dám mưu toan dùng loại phương thức này đối phó nữ tử? Phế vật!" Thiên Diễm tiên tử chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác khô nóng trong lòng càng thêm mãnh liệt, thầm nghĩ trong lòng không ổn, loại độc này xác thực không thể coi thường.

"Mắng hay lắm, chửi khéo lắm. Kỳ thật nghĩ kỹ lại, ta cùng tiên tử quả thật là cá mè một lứa, vô cùng xứng đôi." Tả Khưu Thanh Vân ha ha phá lên cười, biểu lộ vô cùng tự tin và quỷ dị: "Bất quá tiên tử ngươi yên tâm, chỉ cần ta sủng hạnh ngươi xong rồi, ngươi liền không thể nào rời bỏ ta nữa. Đến lúc đó, cái gì mà Vương Thủ Triết hay Lý Thủ Triết, ngươi tất thảy đều sẽ bỏ đi như giày rách, chỉ vì bản công tử mà sống."

Cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy Thiên Diễm tiên tử. Chưa nói Tả Khưu Thanh Vân có phải đang khoác lác hay không, dù là khoác lác đi chăng nữa, Thiên Diễm nàng cũng không có khả năng để loại người như hắn đạt được.

"Thôi thôi." Thiên Diễm trong lòng cứ việc có muôn vàn không nỡ, lại cũng chỉ có thể nhẫn tâm đưa ra quyết định. Món chí bảo kia dùng tại nơi đây thì cực kì đáng tiếc, nhưng cũng là không thể không dùng.

"Tiên tử, ngươi vì giết ta, nơi này nhất định là bốn bề vắng lặng. Phải không, ngươi cứ thử kêu cứu một tiếng xem. Xem xem có ai thèm để ý đến ngươi không, dù ngươi có kêu rách cổ họng đi chăng nữa." Tả Khưu Thanh Vân cười đến vô cùng thoải mái.

Bỗng dưng!

Một tiếng "quang minh lẫm liệt" quát lớn vang lên: "Dâm tặc, buông ra Thiên Diễm tiên tử, để... Không, Thiên Diễm tiên tử, bản tiểu Vương tới cứu ngươi."

Vừa mới nói xong.

Mấy đạo thân ảnh từ chỗ ẩn nấp nhảy ra, bao vây lấy Tả Khưu Thanh Vân. Người cầm đầu chính là tiểu quận vương Ngô Cảnh Hạo, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm. Bất quá, lời nói hắn mặc dù nghe có vẻ quang minh lẫm liệt, ánh mắt lại không hề né tránh mà dán chặt lấy thân hình Thiên Diễm tiên tử.

. . .

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Bóng Tối
Quay lại truyện Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
BÌNH LUẬN