Khi đối mặt Lão Tổ Lung Yên, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc nhìn thấy Lão Tổ Minh Thăng. Lão Tổ Minh Thăng tuy bề ngoài có chút già dặn, nhưng lại toát ra khí chất mãnh liệt của bậc tráng niên.
Còn Lão Tổ Lung Yên không những dáng người gầy gò, mà dường như còn mang theo vẻ già nua và tinh thần suy kiệt. Điều này cũng dễ hiểu, bởi những năm gần đây tình trạng của Lão Tổ Lung Yên ngày càng tệ, nàng đã giảm mạnh lượng linh thực tiêu thụ để tiết kiệm nguồn lực cho các hậu bối trẻ tuổi trong gia tộc.
Thân là tu sĩ Linh Đài cảnh, cơ năng của thân thể mạnh mẽ vượt trội so với tu sĩ Luyện Khí cảnh. Nhưng căn cứ theo định luật bảo toàn năng lượng trong vũ trụ, năng lượng không thể tự nhiên sinh ra từ hư vô; cơ thể càng mạnh mẽ thì tiêu hao tự nhiên càng lớn.
Đối với các Linh Đài cảnh lão tổ, hiệu suất chuyển hóa khí huyết từ thức ăn thông thường thực sự quá thấp. Bởi vậy, phàm là Linh Đài cảnh lão tổ, bình thường đều cần bổ sung linh thực lâu dài để duy trì cơ năng mạnh mẽ của cơ thể, thậm chí để cường hóa bản thân.
Nhưng sau khi Lão Thái Gia thứ sáu Vương Tiêu Hàn đột phá Linh Đài cảnh thất bại, tài nguyên trong gia tộc càng thêm eo hẹp. Lão Tổ Lung Yên dần dần giảm bớt lượng linh thực tiêu thụ. Hiện tại, hàng năm nàng chỉ tiêu hao 80 cân Linh Mễ, 100 cân Linh Ngư, Linh Nhục, cùng hai viên Nhị giai Linh Dược Cố Nguyên Đan.
Trong đó, linh thực cộng lại chỉ khoảng 36 càn kim, hai viên Cố Nguyên Đan cũng chỉ vỏn vẹn 60 càn kim.
Đường đường là một Linh Đài cảnh lão tổ, mà tài nguyên tiêu hao hàng năm chưa đầy 100 càn kim! Chỉ e rằng số này vừa đủ để nàng duy trì trạng thái tĩnh tu mà thôi...
Trên thực tế, không chỉ mình nàng làm vậy.
Các vị tộc lão trong gia tộc cũng đều chỉ nhận lấy linh thực và các loại tài nguyên đủ để duy trì cơ thể, tu vi của họ bao nhiêu năm qua đều dậm chân tại chỗ. Bọn họ nhường lại cơ hội cho các hậu bối trẻ tuổi hơn, có tiềm năng hơn.
"Thủ Triết, ngươi đang buồn phiền sao?" Lão Tổ Lung Yên không quay đầu lại, trong giọng nói toát ra vẻ phiêu diêu và nhẹ nhàng, không hề có chút khàn khàn nào như những nữ nhân cùng tuổi khác.
"Chỉ là có chút đau lòng Lão Tổ." Vương Thủ Triết ăn ngay nói thật.
Kỳ thực, Lão Tổ Lung Yên mới chỉ một trăm mười lăm tuổi, không lớn hơn Lão Tổ Minh Thăng của Lư thị là bao, khoảng cách đại nạn của Linh Đài cảnh vẫn còn rất xa.
Năm đó, Lão Tổ Lung Yên ba mươi tuổi đã tấn thăng Linh Đài cảnh, sáu mươi tuổi thì đạt đến Linh Đài cảnh Trung Kỳ, cơ năng thân thể vẫn luôn duy trì ở trạng thái trẻ trung, xinh đẹp và đỉnh phong nhất.
Thời điểm đó, nàng hăng hái biết bao, mục tiêu cuộc đời nhắm thẳng tới cấp bậc cao hơn là Thiên Nhân cảnh!
Chỉ tiếc.
Trận thú tai năm Hưng Thịnh lịch 3095 đó đã đẩy Bình An Vương thị từ trên mây xuống tận bùn lầy, đồng thời cũng bẻ gãy đôi cánh của Lão Tổ Lung Yên.
"Thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn, vốn là chuyện bình thường nhất ở đời." Lão Tổ Lung Yên bình tĩnh nói, rồi chậm rãi xoay người lại: "Những chuyện ngươi đã trải qua gần đây, ta đã nghe Huệ nhi nói, làm tốt lắm."
Thân hình nàng tuy hơi gầy gò, nhưng khi khoác lên mình bộ sa y vải lụa thô sơ cùng đôi giày vải bình thường, lại toát lên một loại khí chất thoát tục như tiên. Đôi mắt tinh anh sâu thẳm như hàn đàm trăm trượng, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Điều duy nhất khiến Vương Thủ Triết tiếc nuối là Lão Tổ Lung Yên trên mặt mang theo khăn che mặt, không thể nhìn rõ dung nhan.
Song, chiếc khăn che mặt của Lão Tổ không phải hôm nay mới có, từ khi Vương Thủ Triết có ký ức thì nàng vẫn luôn ăn vận như vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua dung nhan của Lão Tổ Lung Yên.
"Tạ Lão Tổ đã tán dương." Vương Thủ Triết chắp tay nói: "Chỉ mong Lão Tổ không trách Thủ Triết tự tiện." Dừng một chút, hắn lại tò mò nói: "Lão Tổ tìm Thủ Triết đến đây, phải chăng có gì dặn dò?"
Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, chỉ sợ Lão Tổ Lung Yên không đồng ý cơ chế cạnh tranh danh sách mà hắn phổ biến, bởi vì thế hệ tộc nhân đi trước đều đề cao sự đoàn kết hữu ái giữa các tộc nhân. Có thể họ sẽ nghi ngờ rằng nếu tranh giành lẫn nhau vị trí trong danh sách, liệu có gây nên cảnh huynh đệ bất hòa, tỷ muội trở mặt cùng những tệ nạn khác hay không.
"Thủ Triết, ngươi mới là tộc trưởng." Lão Tổ Lung Yên bình tĩnh không lay động nói: "Ta đương nhiên sẽ không can thiệp vào việc của ngươi."
"Vậy Lão Tổ ngài lần này..." Vương Thủ Triết hơi không hiểu, Lão Tổ Lung Yên không phải kiểu người rảnh rỗi gọi hắn đến để tâm sự hay thuận miệng khen vài câu.
"Ta cần ngươi sắp xếp một chút, đồng thời đi cùng ta một chuyến tới Bách Đảo Vệ." Lão Tổ Lung Yên nói.
Bách Đảo Thành?
Vương Thủ Triết sững người, sau một hồi khá lâu mới nhớ ra đó là một vệ thành gần Đông Hải. Phản ứng chậm cũng là bình thường, hắn từ nhỏ đến lớn ngay cả Trường Ninh Vệ còn chưa từng rời khỏi, tâm trí sao có thể nghĩ xa đến thế.
Hơn nữa, từ sau trận đại nạn kia, Lão Tổ Lung Yên cũng chưa từng rời khỏi phạm vi Trường Ninh Vệ.
Hắn kiềm chế lòng hiếu kỳ, chắp tay nói: "Thủ Triết xin lĩnh mệnh, mời Lão Tổ đợi hai ngày, ta sẽ đi sắp xếp ngay." Mặc kệ Lão Tổ Lung Yên có ý đồ gì, Vương Thủ Triết cũng không thể cự tuyệt yêu cầu này của nàng.
Lĩnh mệnh xong từ chỗ Lão Tổ Lung Yên, Vương Thủ Triết liền trở về sân nhỏ của mình, lấy bản đồ châu quận ra bắt đầu xem xét, đồng thời tính toán phương án xuất hành.
Lão Tổ Lung Yên xuất hành, yếu tố đầu tiên chính là sự bí ẩn.
Bây giờ chính là thời kỳ bùng phát trùng tai nghiêm trọng nhất, Lưu thị cùng Triệu thị đang đau đầu với đủ thứ việc, nhưng dù vậy cũng không thể lơi lỏng cảnh giác.
Tiếp theo, cần cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Lão Tổ Lung Yên, cố gắng tránh tối đa việc xóc nảy cho nàng, hơn nữa còn cần phải có người phụng dưỡng nàng trên suốt chặng đường. Người hầu cận phụng dưỡng nàng cũng nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Không lâu sau, hắn đã định ra lộ trình và phương án cho chuyến đi này.
"Vương Quý." Vương Thủ Triết gọi tiểu tư vào: "Đi mời Tứ thẩm Từ thị của ta, cùng Vương Ly Từ đến đây."
Vương Quý sững sờ: "Tứ thẩm Từ thị? Từ thị nào ạ?"
"Thằng nhóc này, đương nhiên là Tứ bá nhà ta rồi, trong nhà già trẻ lớn bé, gia quyến tộc nhân có mấy chục người thôi mà ngươi không nhớ được sao?" Vương Thủ Triết nhướng mày, suýt nữa là đá một cước.
"Gia chủ không phải là muốn triệu kiến Đại nương tử Nhu sao ạ." Vương Quý vội vàng cúi đầu khom lưng chạy ra ngoài: "Ta đi ngay đây, đi ngay đây."
Bất quá cũng khó trách Vương Quý, thứ nhất là trong nhà có không chỉ một người mang họ Từ. Thứ hai, Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu của Vương Thủ Triết từ trước đến nay sống khép kín, sau khi Tứ bá Vương Định Bang qua đời năm năm trước, nàng lại càng cửa lớn không bước, cửa hai không ra.
Nhưng trong trí nhớ của Vương Thủ Triết, ấn tượng về Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu lại khá sâu sắc. Nàng xuất thân từ trực hệ Kim Sa Từ thị, khoảng thời gian mẹ ruột của Vương Thủ Triết qua đời lúc hắn còn bé, đều là Từ Chỉ Nhu chăm sóc hắn.
Dù sau này Đại nương Công Tôn Huệ tái giá gả đến, Từ Chỉ Nhu cũng giúp đỡ chăm sóc một đoạn thời gian, dù sao năm đó Công Tôn Huệ vẫn còn là một tiểu nương tử nũng nịu, tất cả đều là Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu từng tay chỉ dạy.
Trong trí nhớ của hắn, Từ Chỉ Nhu có tính cách ôn nhu, cẩn thận, nhưng lại vô cùng khéo léo. Nàng giỏi nữ công bếp núc, còn rất biết cách chế tác những món đồ chơi nhỏ để chọc hắn vui.
Ngày trước, hắn ngây thơ và đang đau buồn, chính Tứ thẩm đã chăm sóc hắn vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Chỉ tiếc, sau này Tứ thẩm mang thai Ngũ muội muội Vương Lạc Tĩnh, nửa năm sau liền trở về nhà dưỡng thai.
Kể từ đó, Vương Thủ Triết sống cùng Đại nương Công Tôn Huệ, thẳng đến mười bốn tuổi mới dọn đến sống đơn độc trong viện của vị thiếu tộc trưởng hiện tại.
Lựa chọn Tứ thẩm Từ thị, Vương Thủ Triết chính là coi trọng sự ôn nhu cẩn thận của nàng. Lão Tổ xuất hành bên người cần một nữ tử thành thục có kinh nghiệm chăm sóc, Vương Thủ Triết càng nghĩ thì Tứ thẩm vô cùng phù hợp.
Tạm thời gạt bỏ tạp niệm, Vương Thủ Triết tiếp tục hoàn thiện kế hoạch xuất hành.
Không lâu sau, Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu cùng Vương Ly Từ được tiểu tư Vương Quý dẫn vào sảnh của hắn.
Lần trước Vương Thủ Triết gặp Tứ thẩm là trong tang lễ của phụ thân đã mất. Là nữ quyến trong nhà, nàng đương nhiên bận rộn lo liệu đủ mọi sự vụ. Chỉ là khi đó Vương Thủ Triết còn mơ mơ màng màng, cũng không nói chuyện nhiều với nàng.
Hiện tại tập trung nhìn kỹ, đã thấy Từ Chỉ Nhu mặc một chiếc váy vải bông dệt vân tinh tế màu sắc mộc mạc, trên người không có bất kỳ đồ trang sức thừa thãi nào, vô cùng đơn giản và thanh sạch. Điều duy nhất khác biệt so với trong trí nhớ là nàng đã hơi có chút vẻ tang thương của một nữ tử trung niên.
Cũng khó trách, nàng sinh liền ba đứa con, Tứ bá lại qua đời năm năm trước, chỉ riêng việc lo cho mấy đứa nhỏ kia cũng đủ khiến nàng vất vả rồi.
"Từ thị bái kiến Gia chủ." Từ Chỉ Nhu khẽ cúi người thi lễ.
Một bên Vương Ly Từ cũng vội vàng hành lễ nói: "Ly Từ bái kiến Tứ thúc."
"Tứ thẩm khách sáo rồi, ngài vẫn cứ gọi ta Thủ Triết như trước kia đi." Vương Thủ Triết cũng vội vàng đáp lễ với Từ Chỉ Nhu nói: "Tới tới, ngài cứ ngồi xuống nói chuyện." Sau đó lại cười và vẫy tay nói với Vương Ly Từ: "Đại nha đầu con cũng ngồi xuống đi."
Hai người cảm ơn, tự mình ngồi xuống.
Vương Quý bận rộn qua lại dâng trà và trái cây xong liền rút lui.
Vương Thủ Triết trước tiên trò chuyện đôi câu với Từ Chỉ Nhu, lúc này mới chuyển sự chú ý sang Vương Ly Từ. Thấy nha đầu kia đang ngậm một miếng mứt hoa quả, hắn liền cười nói: "Đại nha đầu gần đây đang bận rộn gì sao?"
Vương Ly Từ vội vàng nuốt nửa miếng mứt hoa quả xuống bụng, rồi sợ sệt đứng dậy đáp lời: "Thưa Tứ thúc, cũng không bận gì mấy, chỉ là mỗi ngày đọc sách và tu luyện một chút thôi ạ."
Nha đầu này chính là con gái của đại ca Vương Thủ Tín, năm nay mười sáu tuổi, là nữ oa thuộc bối chữ "Ly" thế hệ thứ tám, là người lớn nhất, bởi vậy những người cùng thế hệ với Thủ Triết đều thích gọi nàng là Đại nha đầu.
"Ừm, nghe nói con rất dụng công. Tốt, rất tốt." Vương Thủ Triết lòng tràn đầy vui mừng, trong nhà nữ nhi tốt xấu gì cũng có người biết dụng công đọc sách, lúc này cười nói: "Vậy Tứ thúc sẽ khảo hạch bài vở của con một chút, nếu đạt yêu cầu nhất định sẽ có phần thưởng."
"Cái gì?"
Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Vương Ly Từ đều bị dọa đến trắng bệch, bắp chân cũng bắt đầu run rẩy. Tứ thúc thế nhưng là Đại Ma Vương đáng sợ gấp mười lần phụ thân nàng, Vương Thủ Tín. Nhìn cái kết vô cùng thê thảm của thân đại ca Vương Tông Vệ là biết ngay.
Trong lòng nàng tràn đầy hối hận, hốc mắt đều ửng đỏ. Sớm biết hôm nay sẽ bị Tứ thúc gọi đến khảo hạch bài vở, nàng những ngày này hẳn là liều mạng học hỏi chút ít để ôm chân Phật tạm thời cố gắng hơn một chút.
Nhưng ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy đâu?
Trong đầu nàng một mảnh ong ong...
Quả nhiên là.
Họa! Từ! Thiên! Hàng!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Bị lừa 2 tỷ và Hành trình đi tìm công lý