Logo
Trang chủ

Chương 98: Lạc Tiên Công tử xin dừng bước

Đọc to

Không đợi Vương Thủ Triết phản đối, Trần Phương Kiệt đã vội vàng lên tiếng khen ngợi: "Hay! Tiếng tiêu trong trẻo thấu triệt mà không mất vẻ tang thương, trầm bổng miên man mà vẫn phóng khoáng, rất phù hợp với ý cảnh thưởng trà ngắm sen của chúng ta."

Thôi thôi, thổi tiêu thì thổi tiêu đi, Vương Thủ Triết cũng đành cho phép nàng. Dù sao, nàng ấy rõ ràng là người thổi tiêu một cách nghiêm túc mà.

"Vậy thiếp thân Lạc Tiên xin được bêu xấu." Sau đó, "Chung Lạc Tiên" đôi mắt đẹp như nước, đưa tiêu ngọc lên, môi son khẽ mở, ngón ngọc lướt nhẹ trên phím tiêu.

Động tác vô cùng duy mỹ và đẹp mắt.

Thế rồi...

Không còn gì để nói nữa.

Tiếng tiêu kia thổi lên, dù là người ngoại đạo như Vương Thủ Triết cũng nghe mà lòng hoảng hốt, hận không thể nhảy thẳng từ lầu hai này xuống ao sen.

Còn Trần Phương Kiệt, hắn càng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cứng đờ, lung lay sắp đổ, nếu không phải công phu hàm dưỡng thâm hậu, e rằng tại chỗ đã nổi trận lôi đình.

Bêu xấu... Quả nhiên là thật sự bêu xấu.

Một khúc vừa dứt, Vương Thủ Triết phải uống liền mấy ngụm linh trà Hồng Nương Tử mới trấn tĩnh lại sự kích động trong lòng, kìm lòng không đậu tò mò hỏi: "Lạc Tiên, ngươi có dũng khí và tự tin đến mức nào mà dám thổi tiêu trước mặt ta vậy?"

"A...? Lưu công tử và Triệu công tử đều khen thiếp thân thổi rất hay mà." "Chung Lạc Tiên" vẻ mặt ngơ ngác nói, "Lẽ nào thiếp thân vẫn còn chỗ thiếu sót ư?"

Vẫn còn chỗ thiếu sót?

Lạc Tiên ngài quá khiêm nhường rồi, ngài đây quả thực là chẳng còn gì để nói nữa.

Vương Thủ Triết cố nén ý muốn dùng Hồng Nương Tử tưới thẳng vào mặt nàng. Lưu Vĩnh Châu và Triệu Đỉnh Đằng kia, đúng là mắt mù thấy Tây Thi.

"Cái này... Lạc Tiên à, thổi tiêu một đạo, chủ yếu là cần chú trọng Khí, Chỉ, Môi, Lưỡi, bốn yếu tố lớn. Đơn giản mà nói, chính là phải khống chế sự uyển chuyển của khí tức, sự phiêu dật của ngón ngọc, sự khép mở của bờ môi, và sự linh hoạt của đầu lưỡi." Trần Phương Kiệt cũng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, sau đó cực kỳ nghiêm túc chỉ điểm cho nàng, "Mỗi một yếu tố đều phải lặp đi lặp lại luyện tập, không phải công phu một ngày, mà cần rèn luyện lâu dài."

Vương Thủ Triết mặt vẫn còn nhăn nhó. Mặc dù hắn rất rõ ràng Trần Phương Kiệt đang dùng những lời vàng ngọc để chỉ dạy bí quyết thổi tiêu, nhưng vì sao hắn lại không thể kiềm chế được ý muốn một cước đá hắn xuống ao sen chứ?

May mắn thay, cùng lúc ấy.

Trên con đường quanh co hiểm trở phía xa, giọng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên: "Lạc Tiên tiểu thư có ở đây không? Vĩnh Châu đúng hẹn đến bái kiến."

Nam tử này chừng hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ khá tinh anh. Chỉ là mặc một thân áo trắng, hai mắt ửng đỏ khó nén sắc bi thiết. Người này chính là tinh anh thế hệ trẻ của Bình An Lưu thị, Lưu Vĩnh Châu.

Bên trong Thính Hà Hiên lầu hai.

Trần Phương Kiệt uống một ngụm linh trà Hồng Nương Tử rồi nói: "Ta nghe nói Lưu Vĩnh Châu này cũng được coi là một nhân vật, năng lực và thiên phú cũng không tệ. Chỉ tiếc lại không phải con trai trưởng trong nhà, đời này khó bước lên con đường Linh Đài. Thủ Triết, cha người ta vừa mới mất, sao chúng ta lại có thể ức hiếp người ta như vậy chứ?"

"Trần huynh quả là có hào kiệt nghĩa khí, nhưng Vương Thủ Triết ta cũng không phải kẻ tiểu nhân gian nịnh gì." Vương Thủ Triết thêm trà xong, thong dong nói: "Lúc trước Vương Mai lựa chọn đối tượng để ra tay, đều đã từng điều tra và lựa chọn cẩn thận. Lưu Vĩnh Châu này cũng chẳng phải người tốt gì, đội ngũ thuyền đánh cá của hắn khi hành tẩu trên sông, nếu gặp được đối tượng thích hợp, như thuyền buôn đơn lẻ, thương thuyền không mạnh, v.v..."

"Ngươi nói là... thủy phỉ?" Biểu cảm của Trần Phương Kiệt lập tức ngưng trọng và phẫn hận. "Đường đường là con em thế gia, vậy mà có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế." Đông Cảng Trần thị sống nhờ vào đường thủy, từ trước đến nay căm hận nhất lũ thủy phỉ, hải tặc.

"Cũng không phải hắn táng tận lương tâm, chỉ là phơi bày ra bản chất của Lưu thị, một gia tộc khởi nghiệp từ phản tặc." Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: "Gia phong gia tộc này vốn dĩ đã hám lợi, không từ thủ đoạn. Lại thêm gia chủ Lưu Thắng Nghiệp càng tham lam vô độ, ham muốn cướp đoạt tài nguyên vĩnh viễn không có điểm dừng. Đi theo con đường này là chuyện sớm muộn."

"Chỉ có điều bọn chúng làm rất ẩn nấp, sau đó không để lại người sống hay thuyền, cực kỳ khó bị phát hiện. Dù sao An Giang này uốn lượn vạn dặm không ngớt, tiềm ẩn vô số hiểm nguy, thuyền xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Định Hải Lục thúc nhà ta, cũng là ngẫu nhiên phát hiện một chút dấu vết của đối phương sau đó mới điều tra ra được. Hơn nữa, theo cuộc điều tra sau đó, Lưu Vĩnh Châu này không chỉ có chuyện thủy phỉ là việc ác của hắn, mà hơn phân nửa đều là làm việc theo lệnh của gia chủ Lưu Thắng Nghiệp."

"Ác đồ như thế, chết không có gì đáng tiếc." Trần Phương Kiệt oán hận nói: "Hơn nữa, toàn bộ Lưu thị đã thối nát từ đầu đến chân, nát đến tận xương tủy. Thủ Triết, ngu huynh sẽ toàn lực ủng hộ ngươi tiêu diệt Lưu thị, coi như thay trời hành đạo."

"Đa tạ Trần huynh." Vương Thủ Triết lấy trà thay rượu mời một ly.

"Hai vị công tử, mời ở đây uống trà nghỉ ngơi một lát." "Chung Lạc Tiên" cười cười, "Thiếp thân đi thay trời hành đạo một chuyến, sau đó sẽ trở về."

...

Dưới sự chỉ thị của Vương Mai, thị nữ dẫn Lưu Vĩnh Châu đến lương đình bên bờ "Thính Hà Hiên". Từ góc độ hai người Vương Thủ Triết đang uống trà, vừa vặn có thể xuyên qua tấm rèm sa mỏng, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong đình từ trên cao.

Chung Lạc Tiên từ trước đã chờ sẵn, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, ngược lại càng thêm có vận vị tiểu thư khuê các của thế gia.

Lưu Vĩnh Châu đi vào đình nghỉ mát, bắt chước dáng vẻ công tử nhà quyền quý, ôn tồn lễ độ hành lễ nói: "Vĩnh Châu xin gặp Lạc Tiên tiểu thư." Giữa hai hàng lông mày hắn vẫn còn vương vấn nỗi bi thương và lệ khí khó tan.

"Lưu công tử..." Chung Lạc Tiên khẽ thở dài, "Chuyện cũ đã qua, mong rằng nén bi thương. Mời công tử ngồi xuống nói chuyện."

Dứt lời, nàng tự mình pha trà chiêu đãi.

"Đa tạ Lạc Tiên tiểu thư." Lần đầu tiên được uống trà do Chung Lạc Tiên pha, Lưu Vĩnh Châu thụ sủng nhược kinh, kinh ngạc hỏi: "Không biết Lạc Tiên tiểu thư lần này mời ta đến đây là có chuyện gì..."

Ngày đẹp cảnh tốt như thế, cảnh đêm mê hoặc lòng người, Lạc Tiên mời hắn đến đây, chẳng lẽ là... Trong khoảnh khắc, nỗi bi ai mất cha trong lòng Lưu Vĩnh Châu đã tan biến rất nhiều.

"Lần này mời công tử đến đây, là để từ biệt công tử." Trong ngữ điệu của Chung Lạc Tiên, lộ ra một tia xa cách và lạnh lùng.

"A?" Lưu Vĩnh Châu suýt chút nữa làm rơi chén trà, hoảng loạn nói: "Lạc Tiên muốn đi sao! Đây là vì sao? Lẽ nào, là Vĩnh Châu chiêu đãi không chu đáo sao? Hoặc là..." Trong lòng hắn chợt thắt lại, nhớ tới kẻ công tử hợm hĩnh bá đạo kia.

"Lưu công tử chiêu đãi tự nhiên là rất tốt, Lạc Tiên trước tiên xin cảm tạ công tử đã sai người đưa tới linh trà Hồng Nương Tử, trà rất ngon." Cảm giác xa cách trong ngữ điệu của Chung Lạc Tiên càng trở nên mãnh liệt hơn: "Đợi đến khi Lạc Tiên trở về gia tộc, sẽ sai người mang tới gấp bội để hoàn trả."

"Cái này cái này cái này..." Lưu Vĩnh Châu lập tức luống cuống, vội vàng đứng lên nói: "Lạc Tiên, là Vĩnh Châu đã làm gì sai sao? Nàng có thể chỉ ra, ta nhất định sẽ thay đổi."

"Không, sai là Lạc Tiên ta, chứ không phải Lưu công tử." Trong đôi mắt Chung Lạc Tiên lướt qua sự thống khổ và thất vọng: "Vốn cho là công tử là... Thôi thôi, chỉ trách Lạc Tiên ta quá đơn thuần."

Lưu Vĩnh Châu nhất thời cảm thấy lạnh toát cả người, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, vội vàng phân bua: "Lạc Tiên hiểu lầm rồi, cha ta là bị Vương thị kia hãm hại. Kẻ đáng giận Vương Định Tộc, Vương Thủ Triết! Lưu Vĩnh Châu ta tuyệt không buông tha bọn chúng!" Trong ánh mắt hắn hiện lên hận ý nồng đậm.

"Lưu Vĩnh Châu, ngươi quá làm ta thất vọng." Lời lẽ của Chung Lạc Tiên có chút kịch liệt, dường như khó nén phẫn ý: "Ta nguyên tưởng rằng ngươi là một người nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lại không ngờ, đúng là một kẻ ngu ngốc không phân biệt đúng sai, không biết trắng đen. Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi." Khi kích động, nàng ôm chặt lấy ngực, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng thống khổ.

"Lạc Tiên, ta, ta..." Lưu Vĩnh Châu hoảng loạn, cầu khẩn nói: "Có đánh mắng ta cũng không sao, tuyệt đối đừng làm bản thân tức giận. Nàng nói xem ta rốt cuộc đã làm sai ở đâu, ta đổi, ta thật sự sẽ đổi."

"Lưu công tử, ta có thể tha thứ cho người có xuất thân không cao, chỉ cần hắn tâm địa thiện lương, có một tấm lòng không ngừng vươn lên." Chung Lạc Tiên không ngừng thở dài: "Thôi, Lưu thị các ngươi tự có đạo sinh tồn của Lưu thị, ta không có quyền can thiệp."

Rùng mình! Ý lạnh! Lưu Vĩnh Châu hiểu ra, đây là tiếng xấu của Lưu thị đã truyền đến tai Chung Lạc Tiên, nàng chê bai.

Đúng là như vậy, nàng chính là quý nữ của thiên nhân thế gia đường đường, việc nàng có thể không màng đến sự khác biệt về dòng dõi mà qua lại cùng hắn đã là sự cố gắng lớn nhất. Nhưng hôm nay Lưu thị có tiếng xấu, tình cảnh lại càng rối ren.

Làm sao nàng có thể không màng sự ngăn cấm mà lui tới với hắn đây?

"Lạc Tiên tiểu thư ngài nghe ta nói." Lưu Vĩnh Châu vội vàng nói: "Hiện tại Lưu thị chúng ta sa sút chỉ là tạm thời mai danh ẩn tích, chúng ta đang mưu đồ phản kích, chờ sau khi hạ gục Vương thị, Lưu thị chúng ta sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Bình An Trấn. Còn ta, cũng sẽ bước lên con đường Linh Đài, tranh thủ xứng đáng với nàng."

"Lưu Vĩnh Châu, ngươi vẫn không hiểu." Chung Lạc Tiên thất vọng tột độ: "Ta nếu là ham quyền thế nhà chồng, có bao nhiêu thiên nhân thế gia chờ ta lựa chọn, Linh Đài cảnh tu sĩ có gì đáng gờm ư?"

"Ta chưa từng chê bai gia tộc ngươi nghèo hèn. Nhưng ta bây giờ chê bai gia tộc ngươi dơ bẩn, ti tiện không thể chịu đựng được, vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà có thể làm ra đủ mọi chuyện vô liêm sỉ. Ngươi nghĩ ta có thể chấp nhận được sao, hay Chung thị có thể chấp nhận được ư?" Trong đôi mắt Chung Lạc Tiên vừa kinh hãi vừa ghét bỏ: "Ngươi cũng đừng đổ tiếng xấu lên đầu người khác, gia tộc ngươi là loại gì, chính ngươi tự rõ trong lòng."

"A!"

Lưu Vĩnh Châu như sét đánh ngang tai, hắn rốt cuộc đã hiểu ra nguyên nhân. Sau một hồi lâu, hắn mới bất lực nói: "Lạc Tiên nàng nói đúng, ta là không xứng với nàng. Chỉ là xuất thân gia tộc nào, ta cũng không thể lựa chọn. Nếu có thể lựa chọn, ta cũng muốn..."

Ánh mắt Chung Lạc Tiên dần trở nên dịu dàng: "Ta biết, bản chất ngươi vẫn là người tốt. Vĩnh Châu, ngươi có thể rời khỏi vòng xoáy đó được không?"

"Rời đi?" Lưu Vĩnh Châu khẽ giật mình, lập tức vui mừng khôn xiết: "Lạc Tiên có ý tứ là... Có thể, ta có thể ở rể."

Nhưng vừa kinh hỉ xong, hắn lại lâm vào ưu sầu: "Nhưng ta ở rể, địa vị trong gia tộc tất nhiên sẽ không cao, dù là Chung thị cũng chưa chắc sẽ ủng hộ ta bước lên con đường Linh Đài."

Gương mặt xinh đẹp của Chung Lạc Tiên đã ửng đỏ, trong đôi mắt ánh lên nét dịu dàng: "Ngươi lần trước không phải đã nói, Lưu thị các ngươi chuẩn bị nâng đỡ ngươi bước lên con đường Linh Đài sao? Nếu có thể đạt được sự ủng hộ..."

"Lạc Tiên nàng nói đúng." Lưu Vĩnh Châu gật đầu lia lịa: "Ta đã cống hiến nhiều như vậy cho Lưu thị, bây giờ đòi hắn một chút bồi thường, gia chủ chắc hẳn sẽ không từ chối."

"Lưu lang, ngươi phải cẩn thận Lưu Thắng Nghiệp, người này xảo quyệt như cáo, không phải hạng người lương thiện."

Một tiếng "Lưu lang" làm cho Lưu Vĩnh Châu tâm can đều tan chảy.

"Không sao đâu, hắn đã đáp ứng ta rồi. Được rồi, được rồi, Lạc Tiên nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận một chút, trước thăm dò một phen."

"Mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận, ta sợ Lưu Thắng Nghiệp kia..." Chung Lạc Tiên cắn môi nói: "Vậy thế này đi, vì tương lai của chúng ta, ta sẽ đưa ra một chủ ý thăm dò giúp ngươi."

"Kế này của Lạc Tiên hay lắm, nàng chờ đi, qua mấy ngày là có tin tức."

Sau đó, Lưu Vĩnh Châu ôm ấp tâm tình nóng bỏng, rời khỏi Hạ Viên. Từ khi kết giao cùng Lạc Tiên đến nay, đây là lần đầu tiên thật sự tiến vào giai đoạn nói chuyện cưới gả. Người ở rể thì sao chứ? Ở rể nhà thiên nhân thế gia đích nữ, tương lai cũng chẳng kém, hơn nữa Lạc Tiên lại là...

...

Lầu hai Thính Hà Hiên.

Trần Phương Kiệt ban đầu kinh ngạc trước sự tiến bộ trong diễn xuất của Chung Lạc Tiên, nhưng nghe một hồi, lại nghe ra điều không ổn.

Sau khi mọi người rời đi, Trần Phương Kiệt uống một ngụm trà, vẫn không nén được vẻ mặt khiếp sợ: "Thủ Triết, ngươi đây là muốn nghịch thiên sao? Ngươi chuẩn bị mưu tính điều gì của Lưu thị? Chẳng lẽ là... Thiên Linh Đan?"

Với trí tuệ của hắn, đứng trên góc độ của Thượng Đế suy đoán một hồi, cuối cùng vẫn không thể giấu được hắn.

Vương Thủ Triết lại thong dong uống trà nói: "Lưu thị mưu hại lão tổ Vương thị ta, trộm cắp cơ nghiệp tổ tông ta. Ta chẳng qua chỉ là lấy một chút lợi tức trước thôi, có gì đáng ngạc nhiên đâu. Chẳng lẽ ta còn có thể trơ mắt nhìn bọn chúng hưởng dụng Thiên Linh Đan, rồi sau đó lại đến đối phó Vương thị chúng ta sao? Ta coi như không chiếm được, cũng sẽ hủy nó."

"Thủ đoạn lớn, thật phi phàm." Trần Phương Kiệt vẻ mặt vừa ước ao vừa ghen tị nói: "Ta thật sự là quá ghen ghét."

Ha ha, ta đã nói sớm là ngươi đừng đến tự rước lấy tội mà, Vương Thủ Triết không để ý đến hắn. Hắn tới đây, cũng chỉ là để đưa ra một vài chủ ý cho Vương Mai, viết kịch bản, và hộ giá hộ tống một chút.

Qua một canh giờ.

Trên con đường quanh co hiểm trở bên ngoài Thính Hà Hiên, lại truyền tới giọng nói của một nam tử trẻ tuổi: "Đỉnh Thiên đúng hẹn đến đây, bái kiến Lạc Tiên cô nương."

Nam tử này chính là đệ tử tộc nhân tinh anh của Triệu thị, Triệu Đỉnh Thiên.

"Triệu công tử, tiểu thư Lạc Tiên nhà ta cho mời." Một vị thị nữ dẫn Triệu Đỉnh Thiên tới đình nghỉ mát.

...

Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)
Quay lại truyện Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
BÌNH LUẬN