Logo
Trang chủ
Chương 20: Phế Tiêu Trần, đoạt long khí, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi

Chương 20: Phế Tiêu Trần, đoạt long khí, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi

Đọc to

Sở hữu hệ thống gia thân, thiên phú tuyệt thế cùng bối cảnh Vô Địch, điều Quân Tiêu Dao muốn, chính là chúa tể thời đại này! Mọi thiên kiêu nhân vật chính đều chỉ có thể hóa thành vai phụ của hắn, trở nên lu mờ ảm đạm. Huống chi là một Tiêu Trần có vận khí eo hẹp.

"Ngươi..."

Tiêu Trần nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két. Thật lòng mà nói, một thất bại triệt để và chật vật đến nhường này, hắn chưa từng nghĩ tới. Nỗi nhục nhã tột cùng cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn. Thế nhưng, hắn lại chẳng thể thốt nên lời ngông cuồng nào nữa. Bởi vì sự thật thắng hùng biện.

"Tiêu Trần, đã đủ rồi! Với thực lực của Thần tử đại nhân, ngài ấy có thể tùy tiện trấn sát ngươi, ngài ấy đã lưu tình rồi." Bái Ngọc Nhi đứng ra nói.

Nàng đối với Tiêu Trần tuy đã thất vọng cực độ, thậm chí ngay cả hôn ước cũng không còn giá trị. Nhưng dù sao cũng từng là thanh mai trúc mã, dù không thân mật đến mức nào, chung quy vẫn còn một chút tình cảm. Bất quá cũng giới hạn tại đó.

"Câm miệng! Con tiện nhân kia! Ta cần Quân Tiêu Dao lưu tình sao?" Tiêu Trần giận dữ quát.

Bái Ngọc Nhi là hảo tâm, song lại càng khiến thần kinh Tiêu Trần thêm kích động. Vốn dĩ trong mắt hắn đã sắp tràn ngập vẻ uể oải tinh thần, giờ đây lại một lần nữa bùng lên ngọn lửa tức giận và không cam lòng.

"Con nha đầu ngốc này, là đang kéo thêm cừu hận cho ta đây mà..." Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Bất quá, điều này cũng chính hợp tâm ý của hắn. Bởi vì trong lòng Quân Tiêu Dao, lại đang hình thành một kế hoạch.

"Ngươi...! Được lắm, coi như ta hảo tâm lại bị coi là lòng lang dạ thú!"

Tiêu Trần mở miệng gọi một tiếng 'tiện nhân', khiến khuôn mặt Bái Ngọc Nhi tối sầm, chút tình cảm cuối cùng trong lòng nàng cũng tiêu tan sạch sẽ.

Tiêu Trần thở hổn hển, lồng ngực chập trùng. Hắn biết, hôm nay mình không thể nào đánh bại Quân Tiêu Dao. Tiêu Trần nắm chặt năm ngón tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mang đến nỗi đau thấu tận tâm can. Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua Bái Ngọc Nhi và Quân Tiêu Dao, rồi mở miệng buông lời:

"Quân Tiêu Dao, ngươi chớ đắc ý! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn!"

"Ba năm về sau, ngươi ta lại một trận chiến!"

Tiêu Trần mở miệng, rất có vài phần dứt khoát và bi tráng, phối hợp với khuôn mặt thanh tú vương máu kia. Ngược lại khiến một vài thiếu nữ Quân gia đều hơi có chút nhìn với con mắt khác. Thời khắc này Tiêu Trần, cái ý chí không sờn lòng kia, hoàn toàn chính xác rất có vài phần khí thế.

Thả xong lời ngoan, Tiêu Trần xoay người lại, kéo lê thân thể bị thương, một bước một vết máu, từng bước một bước ra khỏi đấu vũ trường. Cho dù là Bái Ngọc Nhi, trong lòng cũng hơi hơi chấn động. Nàng tựa như thấy được dáng vẻ Tiêu Trần Đằng Long cửu thiên ngày sau.

Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Khoan đã..."

Nghe thấy thế, bước chân Tiêu Trần đột nhiên khựng lại.

"Ta có nói qua, nhường ngươi rời đi sao?" Quân Tiêu Dao đứng chắp tay, vẻ mặt mang theo một tia nghiền ngẫm.

Nói một câu danh ngôn kinh điển, lưu lại một bóng lưng tao nhã, rồi muốn bình yên rời đi ư? Tiêu Trần không khỏi nghĩ quá đơn giản rồi.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Trần xoay người lại, vẻ mặt cứng đờ. Quân Tiêu Dao thân là Quân gia Thần tử, chẳng phải nên rất đại độ mà thả hắn rời đi, sau đó chờ ba năm sau bị hắn vả mặt sao? Tại sao lại không theo lối mòn chứ?

"Tại Quân gia ta, đối với bản Thần tử nói lời đe dọa, sau đó liền muốn bình yên rời đi, ngươi coi Quân gia ta là gì, lại coi bản Thần tử là gì rồi?" Quân Tiêu Dao cười lạnh nói.

"Vậy ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi sợ ta ba năm sau sẽ đánh bại ngươi?" Tiêu Trần trong mắt lóe lên một tia bối rối, cố gắng trấn định nói.

"Ha ha, ít dùng phép khích tướng. Bất quá ta hoàn toàn chính xác không có ý định hiện tại trấn sát ngươi." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.

"Cái kia ngươi muốn làm gì?" Nghe thấy thế, Tiêu Trần hơi thở dài một hơi, trong mắt vẫn lộ rõ cảnh giác.

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Long khí của ngươi, ta nhìn trúng rồi."

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời, đưa tay ra. Trong cơ thể hắn, Linh Hải màu vàng kim cuồn cuộn, pháp lực tràn trề tuôn trào, ngưng tụ ra một bàn tay lớn, tóm lấy Tiêu Trần.

"Ngươi hèn hạ vô sỉ!" Tiêu Trần sắc mặt kịch biến, quay người liền muốn chạy trốn. Nhưng vẫn bị bàn tay lớn màu vàng óng kia đập bay. Sau đó Quân Tiêu Dao cách không một túm, trong cơ thể Tiêu Trần truyền ra một tiếng long ngâm thét dài. Chợt, một đầu Thanh Long hư ảnh nửa hư ảo, liền bị Quân Tiêu Dao bắt ra. Đây chính là Long khí mà Tiêu Trần mang trong người.

"Không! Long khí của ta!" Tiêu Trần hai mắt đỏ như máu, điên cuồng gào thét.

"Ồn ào!" Quân Tiêu Dao lại lần nữa một chưởng vỗ xuống.

Ầm ầm một tiếng vang lên, kèm theo một hồi tiếng xương cốt nứt rợn người. Toàn thân Tiêu Trần xương cốt đứt hơn phân nửa, máu tươi trong miệng như không cần tiền phun ra.

"Ngươi... Ngươi vậy mà phế đi kinh mạch toàn thân của ta!?"

Tiêu Trần sắc mặt trắng bệch, hàm răng đều muốn cắn nát. Quân Tiêu Dao mặc dù không giết hắn, nhưng lại phế bỏ hắn. Cứ như vậy, đừng nói ba năm, dù là ba trăm năm, ba ngàn năm, hắn cũng không thể chiến thắng Quân Tiêu Dao.

"Quân... Tiêu... Dao..." Tiêu Trần từng chữ từng câu phun ra, trong mắt trào dâng hận thù khắc cốt và lửa giận.

Xung quanh một đám Quân gia đệ tử, cũng hơi hơi rùng mình một cái, trong lòng rét run. Bọn hắn còn là lần đầu tiên thấy thủ đoạn ác nghiệt của Quân Tiêu Dao.

"Chiến Thiên, Tiêu Dao làm việc, thật đúng là quyết đoán nhanh chóng a." Một vị tộc lão ẩn mình trong hư không cười nói.

"Như vậy mới phải, cháu trai thủ đoạn càng tàn nhẫn, trong lòng ta càng yên tâm." Quân Chiến Thiên cười nói.

Bọn hắn không những không cảm thấy cử động lần này của Quân Tiêu Dao có gì không ổn, ngược lại cho rằng không thể bình thường hơn được. Ngày sau đế lộ mở ra, những chuyện tàn khốc hơn còn có, trình độ như thế này có đáng là gì.

Trên đấu vũ trường, sau khi đoạt được Long khí, Quân Tiêu Dao không chút do dự, trực tiếp ngay trước mặt Tiêu Trần bắt đầu hấp thu. Trong cơ thể hắn, không ngừng truyền ra tiếng nổ vang. Đó là âm thanh của từng hạt Cự Tượng thức tỉnh.

Đợi đến khi hấp thu xong hơn phân nửa Long khí, trong cơ thể Quân Tiêu Dao, lại đã thức tỉnh một vạn hạt Cự Tượng. Hắn hiện tại, tổng cộng đã thức tỉnh ba vạn hạt Cự Tượng, cũng chính là ba trăm triệu cân cự lực, đơn giản là khủng bố vô song.

Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao càng là phát hiện, Long khí cũng đang tẩm bổ thân thể hắn, khiến Hoang Cổ Thánh Thể vốn đã cường tuyệt của hắn càng thêm cường hãn. Ngoài ra, dưới làn da hắn, như có một tầng thanh quang lan tràn, khi cần thiết, có thể hóa thành long lân nội giáp hộ thân.

"Thu hoạch không tồi." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Sau đó hắn đem phần Long khí còn thừa, chưa tiêu hóa gần một nửa, đánh vào trong cơ thể Bái Ngọc Nhi.

"Thần tử đại nhân, ngươi..." Bái Ngọc Nhi giật mình, căn bản không nghĩ tới Quân Tiêu Dao sẽ làm như vậy.

"Trong cơ thể ngươi có Chu Tước thần hỏa, phối hợp với Thanh Long khí, hẳn là có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau." Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Hành động này của hắn tự nhiên là vì lung lạc lòng người. Ngày sau còn cần Bái Ngọc Nhi thay hắn quản lý Chu Tước cổ quốc, cho nên thiên tư của nàng không thể quá yếu.

"Đa tạ Thần tử đại nhân!" Bái Ngọc Nhi vô cùng cảm động, trong mắt thậm chí có nước mắt chớp động. Ân này, như là tái tạo!

Mà chứng kiến một màn này Tiêu Trần, lại là nhịn không được phun ra một ngụm tâm huyết! Tức giận! Đơn giản là giận đến ngũ tạng như lửa đốt, gan ruột sắp nát! Quân Tiêu Dao ở trước mặt hắn luyện hóa Long khí của hắn, hơn nữa còn mượn hoa hiến Phật, ban cho vị hôn thê trước kia của hắn.

Vị hôn thê trước kia Bái Ngọc Nhi, lại còn lấy một bộ dáng vẻ nịnh bợ, quỳ liếm Quân Tiêu Dao. Điều này khiến Tiêu Trần, cảm giác mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì tức đến ngất đi.

Quân Tiêu Dao thấy thế, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiêu Trần, ngươi đừng nóng giận, ta đoạt Long khí của ngươi, phế tu vi của ngươi, là vì tốt cho ngươi a."

Vị nào nhân vật chính, chẳng phải chịu hết muôn vàn gian nguy, vạn kiểu khó khăn. Không bị phế tu vi, đều không có ý tứ nói mình là nhân vật chính...

Từ góc độ này mà xem, Quân Tiêu Dao hoàn toàn chính xác là dụng tâm lương khổ đang trợ giúp Tiêu Trần.

Tiêu Trần nghe vậy, càng là giận đến toàn thân phát run, rốt cục nhịn không được, ngửa mặt lên trời gào lên đau xót, rồi trong cơn cuồng nộ vô lực thổ huyết hôn mê trên mặt đất.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

16 giờ trước

3887-3888 lỗi ad ơi mở khoá lỗi r

Ẩn danh

Jacky

Trả lời

2 ngày trước

Có truyện bói toán k ad

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 ngày trước

Có bộ Cực Phẩm Thiên Sư mình mới dịch thể loại trừ ma bùa chú khá hay.

Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

1 tuần trước

hay up conver nhai tạm ad

Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

1 tuần trước

s hết up r ad

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

Còn mà đang lỗi nguồn xíu đợi mình giải quyết.

Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

2 tuần trước

up bù 200 chương nhé ad

Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

2 tuần trước

3134 up trùng chap trước rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

ok

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

2 tuần trước

Mình up 50 chương 1 lần để hạn chế tối đa lỗi sai chương. Mọi người thấy dừng up lâu quá là do mình quên đó =)) nên nhớ cmt nhắc mình nhé.

Ẩn danh

Jacky

Trả lời

2 tuần trước

Dừng up hả ad, donate thêm ok k ad kaka

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

ok bạn được thế thì còn gì bằng =)) up tiếp đây.

Ẩn danh

Teodono123

Trả lời

2 tuần trước

Ko úp nữa à bạn,đang đọc hứng mà

Ẩn danh

Cửu Lục

Trả lời

4 tuần trước

ủa s k up tiếp ad nhỉ