Bảo dùng kềm bẻ cái bản lề mở hộp ra thì thấy bên trong là một hũ cốt. Anh bỗng phì cười, rồi giật mình sực tỉnh. Thì ra nãy giờ anh và Thịnh đang cầm cuốc trên tay, nhưng chưa ai phát một nhát nào. Tất cả chỉ là hy vọng và tưởng tượng của Bảo, anh vốn rất ngán khi phải đào lên một cái xác bê bết máu thịt đang tróc ra khỏi xương. Anh chỉ mong đào lên một hũ cốt sạch sẽ, rồi sau đó làm gì tính sau. Linh đứng bên cạnh hối thúc, dù trong thâm tâm cô cũng không muốn anh đào cái đống đất kinh hoàng này lên.
“Lẹ đi anh, coi chừng không kịp thời gian đó, đèn pin bị mờ rồi nè.”
Bảo quay sang Thịnh ra lệnh:
“Tao đếm đến ba là cả hai cùng cuốc một lúc nha!”
Thịnh gật đầu không đáp, hai tay run run làm cây cuốc chà xuống nền nhà nghe côm cốp.
Bảo đếm đến ba, cả hai lao vào cuốc lấy cuốc để như chưa từng được cuốc đất. Đất ở đây đắp khá mềm nên chỉ loáng một tí đã đào xuống một cái hố đủ cho một đứa trẻ bảy tuổi. Hơn chục nhát cuốc nữa, Thịnh bỗng cảm thấy cây cuốc chạm phải một vật gì mềm mềm, khác hẳn so với khi cuốc xuống nền đất lúc ban đầu. Thịnh kêu lớn:
“Anh Bảo, xem kìa!”
Cùng lúc đó, một mùi hôi thối bốc lên, tuy không nồng nặc nhưng cũng khiến cả ba phải nôn thốc nôn tháo. Bảo từ từ thò cuốc để đẩy đất cát sang một bên nhìn cho rõ, anh thấy đây là xác con chó mực chết cũng khá lâu, thịt bị bong tróc và phân hủy nên không nhìn rõ được hình dạng, nhưng nhìn màu lông và cặp mắt thì đây đích thị là con chó mực mà anh từng thấy ở nhà sau. Bảo chắc nịch khẳng định, nhưng anh lại không hiểu tại sao lại là xác con chó mực? Thế xác bà Minh Hải đâu?
Ưu tư một lát, Bảo quyết định móc điện thoại gọi cho ông Hưng để làm sáng tỏ vụ việc. Cả ba bước ra gian ngoài, trong đầu Bảo đã có sẵn một kế hoạch để ông Hưng không bắt bẻ Bảo về chuyện đào mộ. Điện thoại reng gần bảy hồi mà vẫn không thấy đầu dây bên kia bắt máy, Bảo cho rằng ông Hưng giờ đang ngủ say nên anh khá kiên nhẫn. Đến lần gọi thứ ba thì đầu dây bên kia có giọng một người đàn bà bắt máy:
“Alo….”
Giọng nói vừa cất lên khiến cả ba giật mình vì Bảo bật loa ngoài khá lớn. Giọng người đàn bà khá trầm chứ không thanh như giọng phụ nữ thông thường, lại vang vang như vọng từ một nơi xa thẳm và tỏ vẻ mệt mỏi như đã lâu rồi không được ngủ.
Im lặng một lát, Bảo cất tiếng hỏi:
“Dạ cho em hỏi đây có phải số điện thoại của chú Hưng không ạ?”
Người đàn bà mệt mỏi đáp:
“Đúng, đây là điện thoại của ổng, mà khuya rồi anh gọi có việc gì?”
Bảo cảm thấy an tâm hơn, anh nói:
“Dạ cháu cần gặp chú Hưng có công việc gấp ạ!”
Người đàn bà nhẹ giọng:
“Nhà tôi mất ngủ gần hai hôm nay, đang hút thuốc ngoài ban công, để tôi ra kêu, anh chờ tí!”
Một lúc sau, đầu dây bên kia có tiếng trả lời:
“Alo ai đấy, tôi Hưng nghe đây!”
Bảo trả lời:
“Dạ chào chú Hưng, cháu là Bảo mướn căn nhà ở Quang Trung đây!”
Ông Hưng hỏi dồn:
“Đêm hôm khuya khoắt gọi có gì không vậy cháu?”
Bảo làm ra vẻ hồi hộp:
“Cháu muốn báo với chú là lúc sáng có hai người thợ đến thay đường ống nước, họ chỉ đào xuyên qua lớp trên của cái mộ cô Minh Hải thì phát hiện xác một con chó mực. Một đồn mười, mười đồn trăm, thế là mấy bà nhiều chuyện trong xóm đi lên báo CA, phường xuống kiểm tra vì họ thêu dệt cho rằng xác bị đào lên để bán bộ phận người.”