Cơn dại hoành hành chị đến 4 giờ sáng hôm sau thì chị qua đời. Tôi còn nhớ trước lúc chị qua đời, chị tru lên một hồi rất dài, hai tay đưa thẳng về phía tôi, hai con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tôi một cách căm hờn. Tôi cũng không hiểu tại sao lại như thế nhưng tôi rất sợ, tôi lùi về phía cửa. Tiếng tru làm mọi người trong xóm giật mình, khi họ chạy sang thì chị tôi đã chết, người khô quắc vì thiếu nước, mười ngón tay gầy và nhọn như muốn bấu víu vào ai nhưng chưa kịp. Khi tắm rửa cho cái xác, cô Xuân hàng xóm phát hiện mười đầu ngón tay chị tôi rỉ máu liên tục không ngừng.
Quá sợ hãi và không muốn để lâu, nên tôi yêu cầu cho vào quan tài sớm. Vì tiền bạc không có nên tôi yêu cầu chôn chị ngay tại nhà để giảm chi phí, vì đất nhà tôi khá rộng, tôi lại có thể trông nom mộ thường xuyên. Từ đó đến nay đã năm năm rồi, ngôi mộ vẫn ở đây. Có lẽ nhờ chị tôi phù hộ nên tôi lấy được người vợ cũng có chút ít gia sản cha mẹ để lại, cô ấy thì sợ ngôi mộ nên bắt tôi về ở chung bên nhà của cha mẹ. Do vậy mà tôi muốn cho mướn căn nhà này để kiếm thêm.
Bảo nghe câu chuyện dài trên mà đầu óc cứ suy nghĩ lan man, tưởng như là anh đang chứng kiến cảnh người chị ba của ông Hưng đang tuyệt vọng cào cấu và tru lên, như cố gắng gọi thần chết đến đón sớm cho đỡ đau khổ. Cuộc đời thật là không công bằng, người đã nghèo khổ, lại làm cái nghề bị xem là tận cùng xã hội, vậy mà nghịch cảnh vẫn không buông tha, đến nỗi chết trong đau đớn vẫy vùng. Dù có chút sợ hãi khi nghe câu chuyện ghê rợn trên, nhưng Bảo cho rằng chuyện đã lâu rồi, ông Hưng vẫn sống bình thường trong căn nhà thì đâu có gì mà lại sợ, vả lại khi thằng Hùng dẫn đến, nó đã bảo ông chủ nhà ra giá là 2 triệu còn thương lượng. "Nhà rộng mà rẻ như thế thì có ma cũng mướn", Bảo thầm nghĩ. Mọi chuyện cuối cùng cũng xong, giấy phép kinh doanh, thuế... nhờ có ông già quen biết nên chỉ vài ngày là Bảo đã hoàn thành, chỉ chờ ngày khai trương.
Đêm trước ngày khai trương, Bảo đã mướn Long, thằng bạn cùng xóm sang giúp coi tiệm net và trả lương 1,2 triệu/tháng. Hai anh em bàn tính ngủ tại tiệm cho đến sáng hôm sau để khai trương nên không về nhà. Đêm đó trời mưa rất to, Bảo đang thiu thiu ngủ thì bật dậy vì mắc tiểu. Cầu tiêu nằm ở gian cuối, vì vậy mỗi khi đang sửa sang phòng máy chờ ngày khai trương mà mắc tiểu, Bảo cũng rất ngán khi phải đi ngang qua gian giữa, nên anh thường nín tiểu đến khi về nhà. Nhưng hôm nay anh phải ngủ đến sáng, không thể nín được, Bảo đành cố gắng vén màn bước qua gian giữa, vừa bước qua thì anh thở phào nhẹ nhõm vì thằng Long đang kê ghế bố ngủ trong gian giữa, nó đắp mền kín mặt, không biết vì sợ hay vì lạnh, nhưng Bảo nghĩ nó sợ lạnh vì từ nhỏ nó đã nổi tiếng là gan dạ, không biết sợ ma quỷ. Cuộc đời có nhiều chuyện kỳ lạ, cái mình cho là đáng sợ thì lại không sợ, cái mình cần đến thì lại đáng sợ. Bảo bước vào gian cuối để đến phòng vệ sinh, thì tâm trí anh lại nổi lên những ý nghĩ ma quái, biết đâu bên trong nhà vệ sinh với ánh sáng mờ mờ từ cái đèn tròn vàng cũ kỹ kia, có một người đang nằm tru lên những tiếng ai oán. Tà không thể thắng chính, ý nghĩ sợ hãi cũng không thể làm giảm nổi khó chịu nhức nhối khi phải nhịn tiểu nên Bảo cũng ráng lết từng bước vào nhà vệ sinh. May cho Bảo là từ lúc bước vào cho đến lúc bước ra cửa, hoàn toàn không hề có một điều gì bất thường làm Bảo phải rờn rợn cả. Bảo nhanh chân bước vào gian giữa thì thấy thằng Long đã thức dậy và đi ra gian ngoài, cái mền nó quẳng ngay trên ghế. Bảo lật đật bước ra gian ngoài thì thấy thằng Long người ướt đẫm, đang phơi cái áo mưa lên móc, trên bàn là hai hộp cơm gà còn nóng hổi.
- Bảo hỏi: "Ơ hay cái thằng này, tao đi tiểu xong mà mày mua xong hộp cơm ư?"
- Long than vãn: "Mày cứ đùa, tao phải chạy xe gần 3 cây số rồi chờ nó gần 15 phút dưới mưa mới xong 2 hộp cơm đấy, ở đó mà đi tiểu với đi cầu".
Bảo giật mình hoảng hốt đánh rơi hộp cơm đang cầm trên tay xuống đất, nếu thằng Long đi mua cơm nãy giờ vậy người nằm trên ghế bố lúc nãy là ai?
Bảo đứng chết lặng gần 2 phút, không nói một câu nào. Thằng Long tuy không hiểu gì hết nhưng cũng đoán được phần nào vì vẻ mặt của Bảo cực kỳ kinh sợ, tuy nhiên đối với một kẻ không sợ trời, không sợ đất, không sợ ma quỷ, chỉ sợ người như nó, thì việc thằng Bảo sợ ma quỷ là một chuyện đáng buồn cười. Long cười ha hả đến văng nước bọt vào mặt Bảo rồi lên tiếng trêu chọc:
"Ông chỉ nom gà hóa cuốc, nếu có người nằm trong đó thì bây giờ nó đi đâu? Không lẽ nó tự đào mồ chui lên ghế nằm cho khỏe một lát rồi lại chui xuống mồ? Vậy thì ai lấp đất cho nó?"
Bảo không nói gì, anh cũng mong những gì anh nhìn thấy chỉ là ảo giác, hoặc giả có thằng ăn trộm nào vào nhà nấp để trốn gia chủ thì vẫn còn đỡ hơn là hồn ma chui từ đáy mồ lên. Bảo kéo tay thằng Long đi thẳng vào gian giữa, anh chỉ ngay vào cái ghế bố và nói:
"Nếu mày không vào đây ngủ thì tại sao cái ghế bố và cái mền lại nằm ở đây?"
Long cười sặc sụa và đáp:
"Cái ghế và cái mền là tao đem vào nhưng chưa kịp ngủ thì đói bụng quá nên đi mua cơm, mà cái mền tao xếp ngay ngắn sao bây giờ lại tung ra cả thế kia? Chắc chú mày sợ quá khua tay múa chân tùm lum chứ gì ha ha ha!!!!"
Bảo bực mình nói lớn:
"Tao đâu phải con nít, tao làm gì thì tao nhớ chứ. Mà tại sao mày lại vào đây ngủ? Hết chỗ để đánh giấc rồi hay sao?"
Long nhịn cười phân bua:
"Tao muốn xem trên đời có ma quỷ thật không? Và có thì mặt mũi nó ra sao để tao làm quen".