Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ngáy của thằng Tuấn vẫn đều đặn. Linh định hỏi lần thứ hai thì Thịnh ngắt lời:

“Chị hai khỏi phải kêu nữa, tụi nó ngủ từ khuya đến giờ, có ai hù chị đâu!!”

Linh gạt phắt:

“Nói xạo, thế còn một đứa giả ma chung với mày nữa đâu?”

Thịnh rúc rích cười:

” A cái chị này tính hù em lại à? Em nói trước là hơi bị khó à nha!”

Bảo cũng chen vào:

“Lời chị Linh là thiệt đó Thịnh, lúc nãy mày giả ma bằng cách nào?”

Thịnh tự hào đáp:

” Em bò dưới đất cào lấy cào để cứ như là từ dưới mộ chui lên, cái áo thì kéo lên che đầu lại, mà công nhận cái gian này cũng kỳ lạ, bò xuống đất thấy sóng lưng lạnh ớn”

Bảo và Linh “a” lên một tiếng rồi quay nhanh lại nhìn vào tấm màn ở gian giữa như muốn phòng thủ, Bảo nói bằng giọng ngọng líu:

“Lúc… lúc nãy anh anh thấy sau lưng mày còn còn một người người mặc áo trắng giơ vuốt về phía anh anh..”

Thịnh tím mặt nhưng vội trấn tĩnh:

“Anh hù em phải không?”

Linh xen vào:

“Đây không phải chuyện đùa, chị mà nói đùa thì bị sét đánh, tin chưa?”

Thịnh cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nhớ lại cảm giác lúc vừa bò xuống kéo áo lên, nó cũng cảm thấy có gì đó lạnh buốt sau lưng, nhưng lỡ làm thì làm cho giống nên nó cũng không để ý, giờ này nhớ lại nó cảm thấy rùng mình, chưa kịp định thần thì Bảo lên tiếng:

“Anh có đề nghị này!”

Linh và Thịnh đồng thanh:

“Đề nghị gì anh?”

Bảo xoa hai bàn tay lại, đáp bằng giọng chắc nịch:

“Giờ cả ba chúng ta cùng đi vào gian cuối tìm kiếm khắp nơi kể cả toilet xem có gì bất thường không, nhưng trước đó mình đặt cái điện thoại dựa vào tường để nó quay phim lại hình ảnh xảy ra ở trong gian giữa, sau đó tụi mình trở ra và tìm hiểu! Nhất trí không?”

Hai người kia đồng thanh:

“Đồng ý”

Thế là cả ba lại nắm tay đi sát nhau từng bước tiến vào phòng trong, Bảo mượn điện thoại của Linh bật chế độ quay phim ban đêm rồi để đứng dựa vào góc tường sao cho góc quay rộng nhất để thấy rõ xung quanh phòng. Cả ba tiếp tục bước ra nhà sau lụm cây đèn pin bị rớt và săm soi kiếm mọi góc. Gần năm phút sau, cả ba vẫn không tìm thấy gì, vừa thất vọng, vừa vui mừng, cả ba quay bước về gian giữa hy vọng tìm được gì ở cái mobi. Bảo nhanh tay lượm cái mobi vẫn đặt ngay ngắn dưới đất rồi nhanh chân bước ra phòng ngoài. Cả ba bật phim lên xem, đoạn phim gần dài năm phút, bỗng cả ba giật mình thét lên

“aaaa…………….aaaaaaaaaaaaaaa…………………aaaaaaaaaaaaaaa”

Bởi vì đoạn đầu trong đoạn phim đó không hề có cảnh ba người đặt máy quay dựa vào tường, cũng không thấy cảnh ba người bước ra gian sau, chỉ thấy duy nhất một hình ảnh là chính chiếc điện thoại đang nằm dựa vào tường.

Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, trong phòng máy lạnh mở hết ga, vậy mà ba người còn thức trong phòng lại đổ mồ hôi hột trong khi ba người đang ngủ thì tay chân lạnh cóng như cái xác chết! Là một kỹ thuật viên vi tính, Bảo rất rành về cách thức hoạt động của camera trên điện thoại, theo tính toán camera chỉ có thể quay chính nó trừ phi quay vào tấm gương, không lẽ âm khí trong phòng cũng giống như một tấm gương phản chiếu? Nếu vậy thì Bảo phải thấy chính mình chứ không thể thấy được cảnh vật phía trước. Chuyện quá vô lý nhưng lại xảy ra làm cả ba người hầu như đều tin rằng căn phòng này có cái gì đó rất âm u, rất độc địa dù rằng trước đó Thịnh và Linh vẫn còn hoài nghi. Bảo cố làm ra vẻ bình tĩnh, anh mở phần file manager lên để kiểm tra xem phim này có gì khác thường, Linh và Thịnh tuy không rành nhưng cũng đưa mắt nhìn vào cái mobi để dò xét, đột nhiên Bảo đánh rơi cái điện thoại xuống nền gạch, hai mắt trợn trắng, há hốc mồm như người biết mình sắp chết! Linh và Thịnh không hiểu gì hết vì nãy giờ có nhìn thấy cái gì kinh dị trong điện thoại ngoài đoạn phim ấy đâu?

- Bảo bất động gần một phút, sau đó mới dần dần định thần lại ngồi xuống ghế, từ từ mở miệng lắp bắp như em bé đang tập nói:

“Chết rồi, chết thật rồi, người chết trả thù rồi!”

Thịnh rùng mình quay người xung quanh, hai tay nắm chặt để trước ngực như muốn xô hết làn khí lạnh lẽo xung quanh, Linh đứng kế bên Bảo như muốn được anh chở che dù biết anh cũng sợ chẳng thua gì mình, cả hai người đều hành động sợ sệt như nhau mặc dù họ vẫn chưa biết lý do tại sao Bảo lại nói như vậy.

Thịnh hỏi lại:

“Nhưng…nhưng mà tại sao anh biết?”

Cái điện thoại nãy giờ vẫn nằm im dưới đất, Linh rất xót cái N72 của mình, vả lại cô cũng không biết nó có gì ghê gớm mà Bảo quẳng xuống đất nhưng thái độ của anh làm Linh rờn rợn nên không dám nhặt lên.

Bảo từ từ lượm cái điện thoại lên, Bảo im lặng không nói lời nào kiểm tra lại lần nữa để xem chuyện mình vừa thấy có đúng không hay chỉ là ảo giác. “Là thật rồi” Bảo nói lí nhí trong họng, không biết là do quá sợ hay không muốn làm hai người kia lo lắng.

Linh từ nãy giờ vẫn bực mình, một phần vì xót cái điện thoại bị Bảo quẳng không thương tiếc, một phần vì thất vọng khi thấy Bảo quá nhát gan, nãy giờ cũng không nói được lý do mình hoảng sợ. Cô nói một cách bực dọc:

“Thế bây giờ anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra được chưa? Anh cứ lí nhí nói nhảm càng làm cho mọi người vừa sợ vừa bực đây này!”
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện