Dạo này bận quá nên gom review mấy ngày lại nhé các bác.
Tối ngày 10/9, sau buổi first date khá là "hack não" và "kích thích" với em gái kia, em lết được về nhà, mở điện thoại thì thấy tin nhắn của em ấy. Ít khi em ấy chủ động nhắn tin cho em lắm nên em cũng thấy hơi "hứng tình" một chút.
Gái: Hôm nay anh làm em hơi bất ngờ đấy.
Em: Bất ngờ gì?
G: Em cứ nghĩ anh trẻ con, ai ngờ anh dám làm những việc tày đình như thế.
Em: Như thế mà em đã cho là tày đình, sau này anh làm gì hơn thế nữa thì gọi là gì được?
G: Chắc là... mà em cũng chả biết nữa. Anh học nhiều hơn em, văn vở hơn em, vốn từ ngữ cũng phong phú hơn em mà còn không biết thì em biết sao được.
Em: Em đang khen hay "kháy" anh đấy?
G: Tùy anh nghĩ như nào thì nó sẽ là như thế.
Càng ngày em càng thấy nói chuyện với em này nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của em các bác ạ. Đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, lúc không nói chuyện cũng phải nghĩ xem tí nữa mà nói chuyện thì nói gì, đau đầu vãi lúa, nhưng tự an ủi bản thân là chắc khối thằng mơ bị bệnh hộ mình mà không được, thôi thì cứ nhìn lên thì không thấy ai, nhìn loanh quanh thì khối thằng đang "hằm hè".
Đến đêm, lúc khoảng 12h, em nhắn tin cho em ấy:
Em: Ngủ ngon nhé, mai lại trở lại với công việc rồi.
G: Thanks anh. Em ngủ cả chiều rồi. Giờ đi đây.
Em: Đi làm giờ này á?
G: Không, em đi chơi với bạn.
Em: Đi đâu đấy, anh đi với.
G: Ngay gần nhà thôi. Ngủ đi ông tướng mai còn đi học.
Em: Nhìn em anh mới có hứng bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng.
G: Thế qua đây đi.
Em: Qua đây là qua đâu?
G: Anh biết Hero ở Yên Phụ không?
Em: Ừ biết. Thế giờ anh qua nhé?
G: Okay. Đến gọi em.
Em nói biết thôi chứ lôi iPad ra search xem đấy là chỗ nào để tí còn chém gió thì ôi đờ mờ, bar các bác ạ. Chốn ăn chơi của dân bay lắc là đây sao, nhưng mà thôi, đâm lao thì phải theo lao. Lúc này em lại phân vân đi gì qua Yên Phụ. Taxi thì gọi giờ này sợ mấy ông lại nghĩ dàn cảnh cướp bóc gì đấy không dám đi, vì bình thường em mà có ship đồ gì hay gọi xe gì toàn hẹn ở ngã tư gần nhà, không bao giờ cho biết địa chỉ chính xác sợ bị khủng bố nên các chú hoang mang là phải.
Đi xe máy thì ngại, chả nhẽ chạy bộ lên thể dục buổi đêm, hay vác luôn ô tô của bố già đi cho an toàn. Cuối cùng, sau 2 phút vừa suy nghĩ vừa mặc xong cái quần "underwear" (em ở nhà là hay có thói thả rông "thằng cu em", các bác có giống em không?) thì em cũng quyết định lôi "xích thố" ra khỏi chuồng, không quên cầm thêm cái mũ bảo hiểm "mồi" em chuyên để đi "chăn rau".
Đi từ nhà em đến nơi cũng chỉ mất tầm 5 phút, bù giờ 1, 2 phút tránh ổ gà ổ vịt hay láo liên khi đi qua ngã tư đèn vàng đề phòng các bố đi đêm đang tổ chức "tour de bàn thờ" thì bỏ mẹ đi nghiên cứu sinh trong khoa hồi sức cấp cứu thì em không ham đâu.
Đến nơi, chưa kịp gọi đã thấy em ấy vẫy vẫy em rồi. Thôi bỏ mẹ, gặp phải dân chơi rồi. Tay vẫy dẻo như mấy em DJ thế này cơ mà, hối hận 10 giây.
Vào bar thì ai cũng như ai. Vì ngày mai các con giời còn có những chuyến bay vất vả nên đêm chỉ gọi là quẩy nhẹ cho giãn gân cốt sau một ngày nghỉ ngơi thôi nên cũng không có gì để miêu tả nhiều. Tuy nhiên, có 2 sự việc xảy ra mà em vẫn nhớ, nhưng là của ngày hôm sau rồi, chap sau nhé mấy bồ.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ