Logo
Trang chủ
Chương 63

Chương 63

Đọc to

Vừa rồi, gia đình mình gặp chuyện buồn, sự ra đi của một người thân yêu khiến mình hụt hẫng và sốc vô cùng. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều vô nghĩa. Nói chung là mình đã trốn tránh cảm xúc bằng cách xuất ngoại một thời gian. Giờ thì mình đã ổn hơn nhiều và trở về để chuẩn bị đón năm mới cùng gia đình.

Chương này sẽ ngắn thôi, vì mình chỉ tóm tắt lại quãng thời gian xa Hà Nội. Thời điểm đó, mình hay một mình suy tư về nhân tình thế thái và những kỷ niệm riêng tư, không tiện chia sẻ hết với mọi người, nên mình chỉ lướt qua để các bạn biết mình vẫn ổn và đã trở lại nhé.

***

Rời Hà Nội trong một ngày mưa phùn lạnh buốt... dự báo Hà Nội sắp đón một đợt không khí lạnh cực mạnh, gây rét đậm rét hại trên diện rộng. Vài phút trước thôi, trong lòng mình còn đang rối bời, không biết đi đâu về đâu. Mình thu xếp công việc, bàn giao cho anh em lo liệu thay mình, và được chị sếp tổng nhiệt tình chấp thuận, còn dặn dò thêm: "Mày đi đâu thì đi cho lâu vào, nhìn mày cứ như thằng chết trôi ấy..." Thế là lên đường thôi, trốn rét vậy.

...

Ra đến Nội Bài, mình đăm chiêu suy nghĩ xem nên đi đâu. Hay là làm như trong phim Yes Man (một bộ phim Mỹ khá hay với Jim Carrey và Zooey Deschannel) là cứ gặp chuyến bay đầu tiên đi đâu thì nhảy lên đi nhỉ? Nhưng đấy là nước Mỹ, còn đây là Việt Nam.

Mình lên căn-tin ở sân bay, gọi điện tâm sự với "gái" và tìm kiếm một lối thoát. Gái bảo: "Anh vào Sài Gòn với bố mẹ mấy hôm đi, rồi bay cùng chuyến với người ta, sang Anh mấy hôm xem thế nào..." Thế là đi thôi...

...

Bình thường mình hay bay VNA, nhưng hôm ấy không có kế hoạch trước nên phải mua vé Việt Jet, bị ù tai khiến mặt mày mình càng ngơ ngác hơn. Vừa vào đến Sài Gòn, chưa kịp nói là định sang Anh mấy hôm thì mẹ đã bảo:

Mẹ: Hay là đi chơi đâu đó mấy hôm cho đỡ đau đầu đi con?

Em: Thôi con mệt lắm, chả muốn đi đâu, làm gì nữa.

Mẹ: Thế vào đây làm gì? Mai bố anh ra Hà Nội họp rồi, mẹ thì đi Vinh làm lễ cuối năm cho bố con nhà anh, tiện đi xem đất cát cho bà thế nào. Mày ở đây một mình à?

Em: Thế để mai con bảo thằng ABC xem nó đang ở đâu rồi tư vấn cho con đi đâu đấy.

Mẹ: Ừm. Mà từ hôm việc của bà xong, mẹ định gọi cho nó một chút mà không biết có tiện không. Bảo nó cho bố mẹ gửi lời cảm ơn nhé.

Em: Vâng.

...

Hai ngày sau, mình và "gái" đi Anh thật. Sang đến xứ sở sương mù còn lạnh và ẩm hơn Hà Nội gấp vạn lần. Nhưng trong bầu không khí ướt át và mờ sương đó, cảm giác trống vắng, đau buồn trước sự mất mát dường như tan biến trước sự quan tâm và lo lắng của "gái" dành cho mình... Nhưng đến khi "gái" trở về với công việc, bỏ mình ở lại một mình với một hành trình đã được định trước, cảm giác đó lại nhen nhóm...

Mình dần hiểu ra, để quên đi những chuyện đau buồn và những suy nghĩ tiêu cực, phải khiến mình bận rộn hơn... Mình bắt tàu điện ngầm đi xuyên lòng sông Thames và Đại Tây Dương, đến Pháp trong một ngày đầy bạo loạn vì có vụ khủng bố hay đình công gì đó liên quan đến Uber. Với lại, nghĩ đến cái vụ cả cộng đồng Facebook đồng loạt đổi avatar cờ Pháp lại thấy "thốn", mình bỏ ngay ý định đi thăm thú kinh đô tình yêu, tiếp tục hành trình bằng xe bus và tàu điện, đi sâu vào lục địa.

Nơi tiếp theo mình đến là nước Đức của kỷ luật và tinh thần thép. Cũng chả có thời gian và hứng thú đi thăm thú nhà máy xe hơi nào đó vì mình đã đi Đức rồi. Mình gọi thằng em họ bên ngoại hỏi xem có rảnh không đưa anh vượt biên thì thằng cu đang bận đi trượt tuyết với con "mắm" nào ở dãy Alps rồi. Đệch.

Điểm đến tiếp theo, nơi mà mình đã rất nhiều lần mơ mộng nhưng lại đang bị phân tâm. Đang ở gần Bỉ và Hà Lan, phố đèn đỏ châu Âu là đây chứ đâu, hay là...

Đùa đấy, mình tiếp tục đến Ba Lan, thăm làng Chopin. Ai chơi piano hầu như cũng biết Mozart, Beethoven. Còn Chopin thì người biết người không, nhưng biết rồi thì có phải đẳng cấp hơn tụi không biết không nào? Cảnh thanh bình ở làng quê, có lẽ sẽ thật tuyệt vời nếu có thêm mùi đốt rơm cháy và ít đất cắm hoa nhài vương vãi.

Và rồi, mình đến Áo nghỉ dưỡng một ngày trước khi sang Thụy Sỹ và kết thúc tốt đẹp chuyến "chạy trốn" đầy nghệ sĩ này... Và rồi, mình đã ở Hà Nội và đang gõ những dòng này cho các bạn đây.

Vậy thôi, lâu không gõ, hơi lủng củng và rối rắm, nhưng chương sau, chương cuối của năm cũ sẽ khác nhé?

Chào thân ái!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn
BÌNH LUẬN