Tiếp tục câu chuyện tình cảm nhé các bạn. Edit lại dài dòng quá, quen viết ngắn gọn như lúc "chưa lâm trận" rồi, dài quá lại khiến mọi người sốt ruột.
Tôi và em lao vào nhau, trao nhau một nụ hôn thật sâu, thật dài và đầy đam mê. Đang đắm chìm trong men say tình ái thì em đẩy tôi ra khiến tôi ngớ người...
Tôi: ơ...
Em: Mùi rượu nồng quá!
Tôi: Anh tắm xong mới đi ăn, về đánh răng súc miệng kỹ càng rồi mà?
Em: Vẫn còn mùi.
Tôi: Thế đợi anh đi tắm lại nhé?
Em: Thôi, đang lạnh. Lỡ cảm thì ai chịu trách nhiệm?
Tôi: Thì nhà có hai đứa. Em không chịu thì ai chịu. Thế nhé, anh sợ trúng gió rồi.
Vừa nói, tôi vừa định bước vào nhà tắm. Làm bộ thôi, chiều tắm rồi, người đang sạch sẽ, định dọa cho em cuống lên rồi xuống nhà đánh răng, làm cốc nước cho hơi thở thơm tho ngay ấy mà. Ai ngờ em ôm tôi từ phía sau...
Tôi: ơ...
Em: Không cho đi.
Tôi: ơ...
Em: Ơ cái gì mà ơ lắm thế? Hôm nay anh làm sao vậy?
Tôi: ơ, anh cũng không biết...
Em: Chồng con gì mà suốt ngày rượu chè.
Tôi: Suốt đâu mà suốt. Tết thì mới thế, hôm nay ăn rằm bên ông bà nội ngoại như chạy sô ấy. Toàn các cụ cả, không uống thì sao được?
Em: Thôi đi ngủ đi. Tắm táp gì nữa. Lạnh lắm đấy.
Tôi: Anh đi tè thôi rồi vào.
Em: Xí...
...
Tiếp đây.
...
Tôi xuống nhà pha ly trà cozy cho thơm miệng rồi lên với em. Thấy em đang loay hoay lấy mấy bộ quần áo treo trong phòng tắm. Tôi hỏi:
Tôi: Làm gì đấy vợ?
Em: Mang quần áo của anh đi giặt chứ làm gì. Toàn tích một đống rồi giặt một thể, đến lúc hết đồ lại kêu.
Tôi: Anh còn mấy bộ nữa trên tầng thượng chưa mang xuống kia kìa. Để mai đi.
Em: Không. Đi ngủ đi, em dọn qua cho.
Tôi: Thôi mà, sáng mai chúng mình dọn nhà cùng nhau.
Em: Em có phải osin của anh đâu, hừm.
Tôi: Thế thì anh mới bảo cứ để đấy, mai anh hứa danh dự sẽ giặt hết, được chưa?
...
Mặc kệ tôi nói gì, em vẫn lôi hết quần áo tôi mặc rồi thay ra đem đi bỏ vào máy giặt. Khoảng 15 phút sau em chui vào chăn, tôi làm bộ khó chịu quay lưng đi.
Em: Sao thế?
Tôi: Dỗi rồi.
Em: Sao mà dỗi?
Tôi: Lời anh nói chẳng có tí trọng lượng nào cả, nói em có nghe đâu.
Em: Ơ.
Tôi: Ơ cái gì?
Em bất ngờ thò tay vào lưng làm tôi giật mình la oai oái...
Tôi: Tay ma à, lạnh thế!
Em: Hạ hỏa chưa?
Tôi: Chưa.
Em: Khϊếp, làm gì mà khó tính thế.
Tôi: Sao em phải khổ thế làm gì, anh bảo mai là mai, giặt sớm có được gì đâu, mai anh lại mất công phơi.
Em: Hahaha. Hóa ra là ngại phơi đồ.
Tôi: Ngại tí thôi, quan trọng là mệt vợ anh thôi.
Em: Đồ lẻo mép.
...
Tôi và em bắt đầu ôm chầm lấy nhau cho thỏa nỗi nhớ mong... đoạn này ai cũng biết rồi, khỏi tả nhé.
...
Hai đứa nằm ôm nhau và lại tiếp tục tâm sự.
Em: Yêu này.
Tôi: Ơi.
Em: Chúng mình có hơi nhanh không?
Tôi: Ý em là nhanh hay vội?
Em: Nhanh ấy.
Tôi: Nhanh nhưng không vội, chúng mình đủ sức vượt qua những khó khăn nhất rồi, nên cảm giác thế thôi. Vẫn vững lắm.
Em: Nhưng em vẫn còn mấy năm nữa cơ. Anh có đợi được không?
Tôi: Anh chỉ cần chúng mình có thể ở bên nhau một cách chính đáng thôi, vài năm nhanh mà, những khi không phải xa nhau, chúng mình có thể bù đắp. Một sự chờ đợi dễ chịu mà.
Em: Nhưng...
Tôi: Sao?
Em: Xa nhau, em nhớ anh thì sao?
Tôi: Coi như xa nhau một chút để về nhớ nhau hơn.
Vừa nói, tôi vừa với lấy điều khiển, mở dàn loa và chọn một bài hát...
Tôi: Em biết bài này không?
Em: Bài gì đấy?
Tôi: Sẽ yêu nhau nhiều hơn. Có câu, "Xa nhau, sẽ yêu nhau nhiều hơn" đấy.
Em: Xa là xa như nào?
Tôi: Khoảng cách. Còn trong lòng thì xa làm sao được...
Em đặt lên môi tôi một nụ hôn, rồi nằm xuống gối lên tay tôi. Trong ánh đèn ngủ, tôi và em nhìn nhau đắm đuối. Không biết em nhìn thấy gì trong mắt tôi, nhưng tôi thấy em nở một nụ cười, và trong ánh mắt ấy, là sự tin tưởng, là hạnh phúc...
***
May mà mình không phải đi bộ đội, chứ nếu mà đang tình cảnh mặn nồng như này, đi thì chết!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ký sự xóm trọ