Logo
Trang chủ
Chương 26

Chương 26

Đọc to

Đêm đó, sau khi chở chị K về phòng trọ, tôi đi bộ về. Vừa mở cổng, tôi thấy nhỏ Linh đang ngồi trước cửa phòng chị, dán mắt vào điện thoại bấm bấm gì đó rất chăm chú. Thấy tôi, nhỏ có vẻ lúng túng...

- Chưa ngủ hả em? – Tôi hỏi.
- Dạ chưa, anh mới đi đâu về vậy? – Nhỏ đáp.
- À, anh bận việc với mấy đứa bạn chút xíu! – Tôi mở cửa phòng rồi đi vào.

Nhỏ không nói gì thêm. Lúc đó cũng khuya rồi nên tôi định đi đánh răng rồi ngủ cho khỏe. Ai ngờ vừa cầm bàn chải ra, tôi vẫn thấy nhỏ dựa lưng vào tường bên cạnh phòng mình. Tôi nhíu mày hỏi:

- Sao chưa ngủ nữa?
- Em khó ngủ á mà, anh đánh răng rồi ngủ đi! – Nhỏ nhìn tôi trả lời.
- Ừm!

Tôi không nói gì nữa, lẳng lặng ra sân đánh răng rửa mặt xong xuôi đâu vào đấy, rồi thản nhiên bước vào phòng định đóng cửa đi ngủ. Thế nhưng vừa bước vào, tôi bất ngờ khi một vòng tay luồn qua tay mình và ôm thật chặt, làm tôi hơi giật mình khựng lại.

Biết là nhỏ Linh làm, nhưng lúc đó tôi thật sự lúng túng và chưa biết phải làm gì, đành đứng yên cho nhỏ ôm vậy. Một lúc sau, nhỏ từ đằng sau nói nhỏ:

- Em xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng em làm thế này!
- …! – Tôi im lặng.

Thế rồi nhỏ nới lỏng cái ôm ra, cuối cùng lặng lẽ đi về phòng chị và đóng cửa lại. Tôi thở dài cùng với một loạt suy nghĩ rối bời. Cũng biết bản thân vô tình, nhưng biết sao được, thà đau một lần rồi kết thúc còn hơn là dai dẳng làm khó cả hai.

Và cũng biết bản thân nên thay đổi, cũng nên quên chị đi, và cách duy nhất làm được là tìm một người khác để lấp đi khoảng trống đó…

Những ngày sau đó, tôi cố tránh mặt, ít tiếp xúc với chị hơn. Thay vào đó, tôi rủ chị K đi chơi. Ban đầu chị K không chịu vì chỉ có hai người, nhưng rồi dần dần tôi cũng thuyết phục được. Dù đơn giản chỉ là những buổi đi ăn chè, cà phê hay uống nước vỉa hè thôi, nhưng khoảng thời gian đó đối với tôi rất đáng nhớ. Cả hai khá hợp tính nhau, nếu không nói là hợp rơ luôn ấy. Chị chỉ hơn tôi một tuổi thôi nhưng nói chuyện rất sâu sắc và có phần già dặn, và tôi thích điều đó.

- Ốc này ngon ghê em ha! – Chị K sụt sùi nước mắt vì món ốc cay.
- Ừm, môi chị đỏ rực rồi kìa! – Tôi cười ha hả.
- Đừng chọc chị nữa, lấy cho chị cốc nước nào, cay quá! – Chị thở hồng hộc vì cay.
- Ai biểu tham ăn chi! – Tôi đưa chị ly nước.
- Thì em rủ chị đi mà, quán này bỏ nhiều ớt quá, chị khóc hết nước mắt rồi nè!
- Cho chừa cái tật tham ăn đi nha! – Tôi cười cười.
- Hừ, không bao giờ, chị ăn hết cái đĩa này luôn cho xem! – Chị K lè lưỡi trông rất đáng yêu.

Tôi không biết làm gì khác ngoài việc cười trừ. Đúng là con gái, ai cũng thích ăn vặt, nhưng đây cũng là mặt dễ thương của phái nữ mà…

Ăn xong, tôi đèo chị trên con xe đạp ra bờ sông Bạch Đằng ngắm cảnh và thư thái đầu óc, mặc dù xa nhưng rất xứng đáng. Buổi chiều ở đây cực mát, nói đúng hơn là có phần hơi se lạnh, hàng quán thì khắp mọi nơi. Tôi mua hai ly trà sữa và đưa cho chị, cả hai ngồi ở hàng ghế đá ngắm cảnh, cùng nhau kể một vài câu chuyện phiếm ở trường hay đại loại vậy. Những lúc như thế này, thi thoảng tôi lại nghĩ về chị, nếu như chị ngồi ở đây thì sao, mình sẽ cảm thấy như thế nào… những suy nghĩ đó thoáng chốc được làn gió mát lạnh cuốn đi mất, chỉ còn lại nụ cười giòn tan của chị K nơi đây…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN