Logo
Trang chủ

Chương 84: Phá trận

Đọc to

Sau một lúc lâu, Vương Bá không nén được nữa, mới chậm rãi cất lời: “Ngươi nói trận pháp gì đó… rốt cuộc là cái gì?”

Hòa Yến nhàn nhạt đáp: “Hành quân lập trận, tướng quân dụng binh, tất yếu phải thông thạo binh pháp, mà binh pháp thường biến hóa khôn lường từ thuật Kỳ Môn Độn Giáp. Nếu nói ra ắt dài dòng, nhưng trận pháp trước mắt này…”

“Thế nào?” Thạch Đầu vội hỏi.

“Chỉ là trận Bát Quái thông thường, chẳng phải binh trận gì ghê gớm.” Hòa Yến đáp.

Nàng thầm thắc mắc, vì sao nơi đây lại có trận pháp. Khi lên núi chẳng hề thấy bóng dáng trận pháp này, Vương Tiểu Hàm và những người khác cũng không gặp phải, có lẽ là nhằm vào bọn họ, hoặc chỉ nhằm vào nàng, nhưng rốt cuộc là vì lẽ gì?

“Ngươi có thể phá giải trận này không?” Giang Giao dò hỏi.

“Tất nhiên.” Hòa Yến nhẹ nhàng đáp.

Nghe vậy, Hoàng Hùng không khỏi ngạc nhiên: “Ngay cả trận pháp này ngươi cũng am hiểu sao?”

Hòa Yến cười khẽ: “Chỉ biết chút da lông mà thôi.”

Nhưng khi nàng nói “chỉ chút da lông”, thực chất lại là nàng vô cùng tinh thông. Mọi người không ai nói thêm lời nào, bởi lẽ Hòa Yến đã sớm biết trên núi có giám sát viên ẩn nấp theo dõi từng hành động của bọn họ. Lời nói và cử chỉ của nàng lúc này đều bị dõi theo từng bước, nhất quyết không thể để lộ vẻ yếu kém.

Có lẽ Tiêu Giác bày ra trận này là để thử thách nàng. Từ trước đến nay, cướp cờ chưa từng phải phá trận mới xong. Cửu Kỳ Doanh quả nhiên không phải nơi dễ dàng đặt chân vào. Nếu mỗi người trong doanh đều thông thạo trận pháp, thì đội quân này thật sự không hề đơn giản. Với đội thiết kỵ hùng mạnh như vậy dưới trướng Tiêu Giác, quả không lạ gì mà bách chiến bách thắng.

Nghĩ vậy, Hòa Yến liền dặn dò: “Các ngươi theo sát ta, ta đi thế nào thì các ngươi cứ đi thế đó, tuyệt đối không được sai một bước.”

Hiếm khi thấy Hòa Yến nghiêm túc như vậy, Giang Giao và những người khác nhất thời không dám lơ là, đều cẩn thận theo sát bước chân nàng, chậm rãi đi xuống núi.

Hoàng Hùng vừa đi vừa tò mò hỏi: “Hòa huynh, ngươi học được chiêu này từ đâu?”

Hòa Yến cười đáp: “Bái sư một vị cao nhân.”

Hoàng Hùng gật gù: “Quả nhiên, sư phụ của ngươi ắt hẳn là tuyệt thế cao thủ, nếu không thì sao ngươi cái gì cũng thông tỏ?”

Hòa Yến chỉ mỉm cười, không đáp. Kỳ thực, chuyện Phi Hồng Tướng Quân oai phong trên chiến trường không phải là điều gì xa lạ. Dẫu nàng thân thủ bất phàm, song cũng chưa đến mức xưng hùng xưng bá. Thứ mà nàng tinh thông nhất, chính là bày binh bố trận.

Sư phụ của nàng đích thực là tuyệt thế cao thủ, nhưng nàng là nữ tử, không thể so về thể lực với nam nhân. Vì thế, người phải học cách phát huy sở trường, tránh sở đoản. Nếu thông thạo binh pháp, bày trận, thì hiệu quả hơn nhiều so với việc một mình ra trận đối đầu với kẻ địch. Sư phụ nàng am hiểu nhất chính là thuật Kỳ Môn Độn Giáp, mà nàng đã đem kết hợp cùng binh pháp, trở thành danh tướng Phi Hồng vang danh một thời.

Tướng lĩnh học bày binh bố trận là chuyện đương nhiên, nhưng tại sao binh sĩ trong Cửu Kỳ Doanh cũng phải học thứ này? Hòa Yến không khỏi suy nghĩ, song nàng vẫn tạm gác lại nghi vấn, tiếp tục dẫn mọi người đi xuống núi. Nàng hoàn toàn có thể phá trận ngay tại chỗ, nhưng lại không chắc rằng trận pháp này có phải bày ra cho nàng hay không. Nếu chẳng may là bày ra cho người khác, mà nàng lại vội vàng phá hỏng, thì người đến sau sẽ làm sao?

Vì vậy, nàng quyết định dẫn mọi người theo cửa sinh mà ra.

Đối với nàng, trận pháp này chẳng khác gì việc quay về nơi quen thuộc, dễ dàng tựa trở bàn tay. Nhưng trong mắt những giám sát viên ẩn nấp gần đó, cảnh tượng ấy lại như một đại sự bất khả tư nghị.

Mã Đại Mai và Lương Bình lúc này đang ẩn thân trong bóng tối, nhìn thấy đoàn người Hòa Yến thoát khỏi trận mà há hốc mồm kinh ngạc. Hai người quay sang nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ bàng hoàng.

“Hắn… hắn cứ thế mà đi ra sao?” Lương Bình lắp bắp nói.

“Như thể chẳng có chuyện gì khó khăn…” Mã Đại Mai tiếp lời.

Hòa Yến thậm chí không cần dừng lại suy nghĩ, chỉ cần nhìn thoáng qua trận pháp, đã biết ngay đường ra. Vị tân binh này dường như không điều gì có thể ngăn trở, khiến người khác càng thêm phần thán phục.

Đây vốn dĩ nên là chuyện tốt, thiếu niên anh hùng, tài nghệ siêu quần, đổi lại là ai có được một hảo hán như thế dưới trướng nhất định cũng sẽ cảm thấy là phúc khí tích cóp mấy kiếp mới có được. Tuy nhiên, tình thế hiện giờ phức tạp, nhớ lại thái độ thăm dò của Thẩm Tổng Giáo Đầu lần trước, không rõ rốt cuộc là phúc hay họa.

Rừng cây rậm rạp, nửa vầng mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, mấy người Hòa Yến cũng đã ra khỏi trận pháp. Nàng dừng bước, quay đầu nhìn lại, trận pháp được làm từ đá và cành khô giờ đã trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ được nữa.

“Chúng ta đây là đã đi ra ngoài rồi ư?” Vương Bá hỏi.

“Không sai.”

Vương Bá hào hứng hô to: “Khốn kiếp! Lúc này chắc không còn gì cản trở chúng ta nữa rồi đúng không? Ta nghĩ đi thêm nửa canh giờ nữa là xuống núi rồi.”

Giang Giao cũng có chút vui vẻ: “Cuối cùng cũng sắp kết thúc.” Hắn thấy Hòa Yến vẫn cứ quay đầu nhìn về phía sau, liền hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Hòa Yến lắc đầu, nàng vẫn cảm thấy trận pháp này xuất hiện thật khó hiểu, lúc trước khi Lôi Hậu giao thủ với nàng cũng có chỗ khác thường. Những cảm giác bất thường này giống như đá vụn lọt vào giày, lạo xạo khiến người khó chịu, khiến trong lòng nàng khó mà vui mừng được, chỉ cảm giác như mình đã xem nhẹ cái gì đó, có chút bất an.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn nên sớm xuống núi đi.” Hoàng Hùng nói.

Hòa Yến thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.”

……

Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi Bạch Nguyệt, lặn vào sông Ngũ Lộc. Nửa vầng mặt trời cứ thế chìm xuống dòng sông, mặt nước bị ráng chiều nhuộm một màu đỏ như máu, lấp lánh ánh sáng như thể hộp trang điểm của một cô gái được mở ra, trân châu ngọc bích rải khắp mặt sông.

Trong phòng, ấm trà đã lạnh.

Đúng lúc chạng vạng, gió nhẹ lùa qua rèm xanh, sắc thu xa gần tràn ngập không gian. Hai người đang đánh cờ. Một người nét mặt khó nén sự nôn nóng, một người lại bình tĩnh không chút gợn sóng.

Lúc này có người từ bên ngoài bước vào nói: “Đội ngũ hạng nhất đã xuống núi.”

Thẩm Hãn nhìn về phía Phi Nô, chờ Phi Nô nói ra cái tên.

“Là Hòa Yến.”

Ba chữ nghe xong, Thẩm Hãn lập tức hơi ngửa ra sau, cả người thả lỏng. Kết quả này vừa nằm ngoài dự đoán, song lại vừa hợp lý. Từ sớm ông đã đoán rằng sẽ là kết quả này, nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Giờ đây, khi đã được chứng thực, trong lòng ông nhất thời lại có chút mờ mịt.

Một quân cờ đen hạ xuống, thanh niên trước mặt ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Ngươi thua.”

Thẩm Hãn: “Đô đốc kỳ nghệ cao siêu, ta tự thẹn không bằng.” Cả nửa ngày nay ông chưa thắng nổi dù chỉ một ván.

Cũng không biết Tiêu Giác làm sao còn có tâm tình mà đánh cờ như thế.

“Đô đốc, bọn họ đã xuống núi, có phải sẽ luận công ban thưởng ngay bây giờ……”

“Không cần,” Tiêu Giác khẽ cong môi, “Để Đỗ Mậu lo liệu, năm ngày nữa là Trung Thu, đêm Trung Thu sẽ tổ chức ban thưởng.”

“Còn việc Tiên Phong Doanh, chúng ta cho Hòa Yến nhập doanh ư?” Thẩm Hãn chần chừ hỏi. Hòa Yến đã đạt được đệ nhất, tất nhiên nên tiến vào Tiên Phong Doanh. Nhưng thân phận của hắn có điểm đáng ngờ, trước mắt là địch hay hữu còn chưa rõ, nếu cứ thế tùy tiện đồng ý, liệu có chút không thỏa đáng?

“Không,” Tiêu Giác đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây quế đang nở hoa, hương thơm ngào ngạt, càng tôn lên vẻ thanh tao như ngọc của hắn. Đêm đẹp phong tình, hắn nói: “Để Lôi Hậu vào Tiên Phong Doanh.”

……

Sau khi vượt qua trận pháp, từ trên núi xuống đến Vệ Sở cũng chỉ mất nửa canh giờ. Bên ngoài Diễn Võ Trường, vài ngọn đuốc lắc lư trong gió, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường ngày. Không có giáo đầu nào đứng chờ ở cổng lớn, cũng chẳng có cảnh tượng chào đón nồng nhiệt như họ tưởng tượng. Mọi người hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

“Ta còn tưởng sẽ có tiệc mừng công chứ,” Vương Bá có chút bất mãn, “sao lại chẳng có gì cả?”

Đang nói thì có người trong Diễn Võ Trường trông thấy bọn họ, liền bước tới. Khi người đó đến gần, họ mới nhận ra là Đỗ Mậu.

Đỗ Mậu không còn vẻ kích động như khi tiễn họ đi vào buổi sáng, sắc mặt rất bình tĩnh. Nhìn thấy họ ông chỉ hỏi: “Cờ đâu?”

Hòa Yến lấy ra từ trong ngực áo một nắm cờ. Đống cờ này trước đó khiến ngực áo của nàng căng phồng. Giờ đây, đột nhiên trao hết cho người khác, nàng thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Đỗ Mậu đếm đếm, “Hai mươi lá?”

“Đúng vậy.” Giang Giao vẫn còn chút kích động, không kiềm được mà lên tiếng: “Chúng ta hẳn là đệ nhất đúng không?”

“Các ngươi là đệ nhất.” Đỗ Mậu gật đầu, thu cờ lại rồi nói với bọn họ: “Đi về tắm rửa nghỉ ngơi đi. Sáng mai các ngươi có thể nghỉ thêm một canh giờ trước khi đến Diễn Võ Trường. Hôm nay đã vất vả rồi.”

Vẫn không có lời nào cho thấy sẽ có luận công ban thưởng, Vương Bá liền hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”

Đỗ Mậu nhìn hắn: “Vậy còn phải thế nào nữa?”

Câu hỏi này khiến Vương Bá không biết đáp lại thế nào, không hiểu sao cảm thấy có chút ấm ức. Đỗ Mậu nói: “Ta đi trước báo cáo với Tổng Giáo Đầu, các ngươi đừng đứng ở đây nữa, người đầy mồ hôi, về tắm rửa rồi dùng chút gì đi.” Dứt lời, ông cũng không nhìn họ thêm nữa, dứt khoát xoay người rời đi.

Thật là vô tình.

Nhìn theo bóng lưng Đỗ Mậu đi xa, nhóm người chỉ cảm thấy gió đêm cũng lạnh hơn vài phần. Đợi Đỗ Mậu đi khuất, Vương Bá mới dám chỉ tay về phía ông mà nghiến răng hỏi: “Không phải chứ, ông ta như thế là có ý gì? Cứ thế mặc kệ chúng ta ở đây à? Dù sao cũng phải cho một cái công đạo chứ! Chúng ta vất vả cả một ngày trời hóa ra là công cốc vậy sao!”

Hoàng Hùng và Giang Giao cũng có chút thất vọng, nhưng Thạch Đầu lại lên tiếng: “Có lẽ không luận công ban thưởng vào hôm nay, dù sao vẫn còn những tân binh khác chưa xuống núi.”

“Không sai,” Hòa Yến cũng nghĩ như vậy, “Không biết nhóm tân binh cuối cùng khi nào mới xuống núi, hơn nữa, các giáo đầu cũng cần thời gian để bàn bạc về phần thưởng, không phải có thể quyết định ngay được.”

Vương Bá liếc nhìn nàng, giọng chua lòm: “Ngươi đương nhiên là không để ý rồi, phần thưởng của ngươi — tiến vào Tiên Phong Doanh khẳng định là cầm chắc trong tay, nên ngươi mới có thể nói năng ung dung như thế.”

“Đợi ta vào Tiên Phong Doanh rồi, sẽ mang về cho ngươi hai vò rượu ngon.” Hòa Yến vỗ vai hắn, nghiêm túc nói.

Vương Bá hất tay nàng ra, hừ hừ hai tiếng: “Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, ông đây đi về đây!”

Mấy người bọn họ vốn không ở cùng một phòng chung, nên từ Diễn Võ Trường về phòng cũng tách ra mỗi người mỗi ngả. Khi Hòa Yến và Thạch Đầu trở về phòng, gian phòng vốn yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Tiểu Mạch là người đầu tiên xông tới, nhào đến trước mặt Thạch Đầu: “Ca! Sao rồi, sao rồi? Lấy được mấy lá cờ? Xếp thứ mấy?”

Thạch Đầu hiếm khi nở một nụ cười, đáp: “Toàn bộ.”

Cả phòng lặng đi trong giây lát rồi đột nhiên vang lên tiếng reo hò. Hòa Yến suýt nữa bị họ nhấc tung lên không, Hồng Sơn khoa trương hô to: “Tất cả ư? Các đệ cũng liều mạng thật đấy! A Hòa, giỏi nha, lần này lại đứng nhất, ta thấy không lâu nữa là đệ sẽ không còn ở căn phòng này nữa rồi. Nghe nói lính ở Tiên Phong Doanh ăn ngon ngủ êm hơn chúng ta, ôi, ghen tị chết mất!”

“Thạch Đầu, Hòa Đại Ca, mau kể cho chúng ta nghe xem các ngươi đã cướp cờ thế nào?”

“Đúng thế, trên núi nhiều tân binh như vậy, có giao chiến không? Giao chiến có thống khoái chứ?”

“Hai mươi lá cờ đều gom sạch, làm sao có thể không giao chiến? Ta thấy các ngươi có vẻ không bị thương gì, lẽ nào mấy người kia đánh đấm không ra gì sao?”

Tiếng nói chuyện, cãi nhau mỗi lúc một lớn, Hòa Yến đành lên tiếng: “Các huynh đệ, để chúng ta ăn chút cơm, uống chút nước đã, rồi từ từ kể cho mọi người nghe, đừng vội, đừng vội.”

Sau đó chuyện kể mãi đến tận khuya mới dứt.

Hòa Yến nghe thấy bên ngoài lục tục truyền tới tiếng của các tân binh khác lần lượt xuống núi, không thiếu một ai, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến khi đêm khuya xung quanh không còn ai, Hòa Yến lén lút chạy ra bờ sông, tìm một chỗ vắng vẻ để tắm gội.

Mùa hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã qua, nước sông dần dần bắt đầu mang theo hơi lạnh. Thân thể còn chưa đụng vào nước mà Hòa Yến đã không nhịn được mà rùng mình. Trong lòng nàng có chút lo lắng, hiện giờ thời tiết cuối hè, đầu thu vẫn còn dễ chịu, nhưng khi đến mùa đông, nàng không thể dùng phòng tắm chung của các tân binh, nước sông lại không biết sẽ lạnh đến mức nào. Thật ra lạnh cũng không phải là vấn đề lớn, quan trọng là đến lúc đó nàng có thể dùng lý do gì để giải thích việc không dùng nước nóng để tắm mà lại muốn ra sông tắm nước lạnh?

Mọi người nhất định sẽ nghĩ đầu óc nàng có vấn đề!

Thế nên, phải nhanh chóng tiến vào Cửu Kỳ Doanh mới được. Tiêu Giác vốn không thiếu tiền, lại xuất thân thiếu gia, hẳn là sẽ không bạc đãi tâm phúc, chắc chắn sẽ tiện lợi hơn hiện tại một chút.

Khi cơ thể đã dần thích nghi với cái lạnh, Hòa Yến bắt đầu vẩy nước lên người, rồi lấy bánh xà phòng mà Tiểu Mạch cho, xoa xoa lên da.

Toàn bộ tân binh đều đã xuống núi, không nghe thấy tin tức có ai bị sót lại, điều này có nghĩa là trận pháp trên đường xuống núi chắc hẳn đã được gỡ bỏ sau khi tổ của nàng rời đi. Trận pháp ấy quả đúng là chuẩn bị cho mình, Hòa Yến thầm nghĩ. Tiêu Giác muốn nàng gia nhập Cửu Kỳ Doanh nên mới cố ý kiểm tra năng lực của nàng. Nếu như thế, sau khi nàng vượt qua trận pháp, hẳn là Tiêu Giác cũng tính là vừa lòng với nàng, việc tiến vào Cửu Kỳ Doanh xem như là nắm chắc trong tay. Về sau nàng cần phải thể hiện nhiều hơn nữa, để Tiêu Giác ngày càng vừa lòng hơn, trở thành tâm phúc của hắn, tốt nhất là loại tâm phúc đắc lực không thể thiếu.

Chỉ là, tên Lôi Hậu đó, hôm nay khi giao thủ với hắn Hòa Yến luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng suy đi nghĩ lại mãi nhưng không thể nào xác định được chính xác vấn đề nằm ở đâu, đến hiện tại cũng vậy. Hòa Yến đành lắc đầu, thầm nghĩ mấy ngày tới phải tìm lý do nào đó để luận bàn một lần nữa với tên này, có lẽ sẽ có thể làm rõ được điểm đáng ngờ.

Nhưng người này ra tay không hề lưu tình, cũng phải cẩn thận đề phòng mới được.

Hòa Yến tắm sạch bọt xà phòng, dùng khăn lau khô người rồi mặc y phục nhanh chóng trở về phòng. Kể từ lần trước nàng đụng phải Tiêu Giác bên bờ sông Ngũ Lộc, mỗi lần đi tắm, Hòa Yến đều phải đi thật xa miễn cho lại gặp phải hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, dù chỉ là một tân binh mà nàng cũng phải sống thật cẩn thận.

……

Ngày hôm sau, tất cả các tân binh hôm qua lên núi được ở trong phòng nghỉ ngơi thêm một canh giờ. Trình Lý Tố tới tìm Hòa Yến.

Trình tiểu thiếu gia mang đến cho Hòa Yến hai quả lựu tròn xoe, rồi ngồi khoanh chân trên giường của nàng mà nói: “Hôm qua mãi đến tối ta mới biết là mọi người đi cướp cờ, cữu cữu ta nhốt ta trong phòng, bắt ta viết chữ cả một ngày. Nếu mà ta biết được thì đã sớm đi theo xem mọi người.”

Hắn ghé sát vào Hòa Yến, “Ta nghe nói Đại Ca đã cướp được hai mươi lá cờ, lần này chính là đệ nhất trong nhóm tân binh Lương Châu Vệ.”

Hòa Yến cười tủm tỉm, nàng bẻ một quả lựu mà Trình Lý Tố mang đến. Quả lựu to tròn, đã chín mọng, khi bẻ ra, từng hạt lựu đỏ như hồng ngọc, nhìn thôi đã khiến người ta ứa nước miếng. Hòa Yến lột ra vài hạt cho vào miệng, vừa nhai vừa đáp: “Chỉ là vận khí tốt, may mắn mà thôi.”

“Đại Ca huynh cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm tốn!” Trình Lý Tố nghiêm mặt nói: “Việc này làm sao có thể gọi là nhờ vận khí tốt chứ? Huynh vốn dĩ là lợi hại!”

“Vậy, ta lợi hại như thế,” Hòa Yến có ý muốn thăm dò tin tức, liền nhìn hắn cười hỏi: “Đệ nói xem ta có thể vào Cửu Kỳ Doanh không?”

“Chuyện đó là……” hai chữ “tất nhiên” bị Trình Lý Tố cứng rắn nuốt xuống.

Vốn dĩ đây là chuyện đương nhiên, không có gì phải bàn cãi. Nhưng Trình Lý Tố vẫn nhớ thái độ của Tiêu Giác đối với Hòa Yến khi hỏi chuyện hắn, trông cữu cữu không giống là thưởng thức Hòa Đại Ca.

“Ta cảm thấy, Đại Ca huynh đã chứng minh được một chuyện với mọi người, đó là huynh chính là đệ nhất Lương Châu Vệ, không còn gì phải nghi ngờ.” Trình Lý Tố cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Phàm là người bình thường thì chắc chắn sẽ chọn huynh vào Cửu Kỳ Doanh.”

Hắn đã ám chỉ rất rõ ràng: “Phàm là người bình thường” – nhưng Tiêu Giác lại không phải là người bình thường, nên kết quả sẽ ra sao không ai có thể đoán trước được.

Hòa Yến không nhận ra bẫy trong lời nói của Trình Lý Tố, có lẽ bởi vì nàng quá tự tin vào bản thân mình. Dù sao trong lần cướp cờ này nàng cũng đã thu về toàn bộ số cờ, việc này cũng đã đủ để chứng minh nàng lợi hại thế nào. Huống hồ nhớ lại cả quá trình cướp cờ, Hòa Yến cảm thấy mình đã thể hiện thập phần xuất sắc. Biết dùng người, biết mai phục, biết dùng mưu kế, khi đối chiến với Lôi Hậu cũng không thua. Thậm chí ngay cả trận pháp mà Tiêu Giác thêm vào lúc cuối cùng kia nàng cũng nhẹ nhàng mà vượt qua. Hòa Yến cảm thấy, dù là trong Cửu Kỳ Doanh hiện tại của Tiêu Giác, nàng cũng tính là số một số hai.

Lương tài như thế, làm sao Tiêu Giác có thể bỏ qua.

Trong lòng Hòa Yến cực vui vẻ, nên không nhận ra rằng nàng càng biểu hiện vui mừng, Trình Lý Tố càng có vẻ chột dạ.

“Tuy nhiên, đệ có biết khi nào sẽ luận công ban thưởng không?” Hòa Yến hỏi: “Hôm qua không có, nếu hôm nay cũng không, vậy hẳn là trong vài ngày tới. Đệ lúc nào cũng đi theo cữu cữu như hình với bóng, ắt là biết được đôi chút.”

Trình Lý Tố nhẹ nhàng thở ra, vấn đề này hắn có thể trả lời được, nên liền nói: “Không phải sắp Trung Thu rồi ư, đêm mười lăm tháng tám quân doanh sẽ luận công ban thưởng.”

Hòa Yến khẽ ngẩn người: “Trung Thu ư?”

“Đúng vậy,” Trình Lý Tố thở dài, “Thời gian trôi qua thật mau, ta cảm thấy mình tới Lương Châu chưa được bao lâu, vậy mà đã đến Trung Thu rồi.”

Hòa Yến nhìn hắn. Tiểu thiếu niên trước nay vốn thần thái sáng láng, hiếm khi trên mặt lại hiện ra vài phần u buồn. Hòa Yến hỏi: “Đệ muốn về nhà ư?”

Tia u buồn kia nhanh chóng phai nhạt, nhanh đến độ khiến người ta hoài nghi liệu vừa rồi nó có từng xuất hiện chăng. Trình Lý Tố vung tay áo, giọng đầy phẫn uất: “Làm sao có thể? Là phong cảnh Lương Châu Vệ không tốt hay mặt cữu cữu không đẹp? Ta vì sao phải nhớ nhà? Ta ở đây rất sung sướng! Ta không muốn trở về đính hôn!”

Hòa Yến: “……”

Hài tử ở tuổi này hắn là luôn muốn được tự do.

Trình Lý Tố quay sang nàng hỏi: “Đại Ca, vậy còn huynh? Huynh có muốn về nhà không?”

Thiếu niên rũ mắt. Khi hắn nghiêng người, chiếc bóng đổ dài khiến người khác khó thể thấy rõ biểu cảm của hắn. Giọng nàng mang theo tiếng khẽ cười, cùng một tia bâng khuâng khó nhận ra: “Cũng tạm, ta không quá nhớ nhà.”

……

Những ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra như thường. Về việc cướp cờ chỉ có các tân binh lén lút bàn luận sôi nổi, bàn tán không ngớt về phần thưởng mà người đứng đầu lần này sẽ nhận được. Các giáo đầu ngược lại rất bình tĩnh, kín miệng như bưng, không hề để lộ một chút nào. Điều đó càng kích thích sự tò mò của mọi người đến ruột gan cồn cào.

Ánh trăng thu mỗi ngày một tròn đầy hơn, thoáng cái đã bốn ngày trôi qua, Tết Trung Thu đã tới.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Gian Thương [Dịch]
Quay lại truyện Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)
BÌNH LUẬN