Tình yêu day dứt, nhưng một khi đã quyết định vì tương lai của người mình yêu thì nó lại trở thành một động lực thúc đẩy mình làm mọi cách để S rời NZ sớm nhất có thể. Ngoài mặt lúc nào cũng vui vẻ giúp em sửa soạn và chuẩn bị mọi thứ, nhưng có ai biết rằng đang có một kẻ đau khổ núp dưới cái mặt nạ tươi cười để em có thể thanh thản ra đi, tạo lập một cuộc sống mới. Mình biết rằng chỉ có mình, chứ không một người nào khác có thể tác động khiến em ra đi. Nếu như mình để cảm xúc lấn át lý trí lúc này, em sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của thế giới đen tối mà ngóc đầu lên được.
Mình tỏ vẻ cứng cỏi, em cũng không có vẻ gì là yếu đuối, nhưng mình biết hàng đêm em vẫn khóc... Em đợi mình ngủ say để được bộc lộ hết nỗi lòng, có lẽ em cũng không muốn những hình ảnh yếu đuối đó tác động tới cảm xúc vốn dĩ đã không được tốt lắm của mình. Đã nhiều lần mình bắt gặp em như thế, giữa đêm khuya chỉ biết ôm em vào lòng, yên lặng đón nhận nỗi thổn thức của người con gái yếu đuối bé bỏng. Mình có thể làm gì bây giờ, cảm giác bất lực luôn dày xé bản thân, tự trách mình chỉ là một đứa vô dụng. Ước gì mình có thể cùng nàng đi khắp chân trời góc biển, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm.
S chuyển một phần sở hữu công ty của em và giao quyền quản lý lại cho mình. Mình trên danh nghĩa góp vốn, đưa một số tiền cho em để xoay sở khi qua xứ sở mới. Mọi việc sắp xếp ổn thỏa và khá nhanh chóng, trong vòng 2 tháng kể từ ngày đưa ra quyết định, em đã lên đường xây dựng một cuộc sống mới. Cả hai đều không chắc chắn về tương lai, nhưng có lẽ đều thầm hứa hẹn một sự tái ngộ trong tương lai không xa. Và như thế, mình đã xa em...
Cuộc sống lại quay về với cảnh độc thân. Nói thật, một thằng con trai rủng rỉnh tiền bạc, không có người yêu bên cạnh chăm sóc chẳng khác gì một con ngựa hoang sút dây cương. Mình lại bắt đầu đâm đầu vào những cuộc chơi quên ngày tháng. Đầu tiên là việc học hành sa sút, học kỳ đầu tiên mình rớt hết 3 trên 4 môn học, một kết quả vô cùng thảm hại. Thật sự mình chẳng dám nói với ai, ngay cả gia đình và đặc biệt là em, cố gắng giấu nhẹm và tình trạng học hành bê bết cứ kéo dài, không hề được cải thiện. Tiếp theo là cờ bạc, mình bắt đầu dính vào một thú vui mới, đó là đua ngựa...
Bên đây mỗi khi đi nhậu nhẹt, các quán bar hay kết hợp có một khu vực riêng dành cho TAB, một công ty cung cấp hình thức cá cược từ đua ngựa, đua chó đến bóng đá, rugby, tennis... nói chung là tất cả các thể loại thể thao. Mình trong một lần tò mò đã bị hút hồn vào những trò cá cược như thế này. Đúng thật là cờ bạc luôn đãi người mới, lúc nào mới chơi mình cũng thắng rất to. Trong lúc say xỉn, mình cược lung tung cả lên, lúc thì chó, lúc thì ngựa, đặt cược chẳng theo một quy tắc nào cả. Đối với mình vài chục đô, vài trăm đô lúc đó có đáng là bao, cứ quẳng tiền như rác qua cửa sổ. Lúc mới chơi có khi mình thắng cả chục ngàn đô một ngày, nhưng thắng thì một lúc, thua cả đời. Càng đắm chìm vào các trò đua ngựa, tiền bạc cứ theo vó ngựa mà bay, chẳng mấy chốc mình thua gần hết số tiền mặt đang có, gần 30 ngàn đô và chỉ còn lại tầm 20 ngàn đô. Với đầu óc một kẻ bất cần đời như mình lúc đó thì chẳng nghĩ được gì, càng thua càng cay cú, mình lại đâm đầu vào casino, bắt đầu cho một chuỗi ngày đen tối trước mắt.
Vào Sky casino lúc này, mình đã được cấp thẻ VIP, được chơi ở phòng Platinum, chỉ dành cho khách VIP và chơi rất to, chẳng khác gì casino của thế giới ngầm. Hết ngày này sang ngày khác, mình liên tục lai vãng trong casino, có lúc 2-3 ngày không về nhà, cứ lang thang trong đó mà chẳng cần ngủ nghỉ. Đương nhiên chơi bài thì có lúc thắng lúc thua, nhưng chơi kiểu của mình thì gần như không bao giờ thắng được cả. Suốt ngày cắm đầu vào casino, một bên vốn quá ít như mình và một bên vốn gần như không đáy là casino, càng chơi lâu thì mình chỉ càng thiệt. Đánh bài như cái biểu đồ hình Sin, lúc thắng lên tới đỉnh điểm rồi thì cũng sẽ phải tuột xuống, tuy nhiên lúc xuống tới đáy rồi thì làm gì còn vốn để mà leo lên nữa? Mình cứ chết dần chết mòn trong vũng bùn casino như thế :sosad:.
Có lúc cạn sạch cả tiền, mình lại rơi vào cái tình cảnh như mấy ngày đầu mới đến NZ, trong túi không còn 1 xu về xe. Các bác có biết lúc túng quẫn nhất mình làm gì không? Mình đi mót từng cen lẻ trong mấy cái máy đánh bạc, cứ đảo vòng vòng casino, thấy máy đánh bạc nào mà khách chơi vất lại 1-2 cen trong máy thì mình lại sà vào bấm bấm 1-2 cái, may thì trúng được một vài đô lẻ, không thì lại đảo vòng vòng tìm máy khác. Đói thì canh me mấy người ăn thừa vứt lại trên bàn, lén lén bỏ vào túi xong đem vào toilet, ăn ngủ luôn trong ấy. Mình chẳng khác gì một con chó, một thằng ăn xin đúng nghĩa vật vờ trong cái thế giới mê ảo phù phiếm nhưng lại đầy tủi nhục. Tình trạng của mình như thế được vài ngày rồi cũng bị bảo an casino phát hiện. Hệ thống camera đã xác định được các hành động mót tiền của mình, đối với casino thì đó là hành động ăn cắp, cho dù chỉ là 1-2 cen lẻ. Mình bị bắt và trục xuất với lệnh cấm bước chân vào casino trong vòng 2 năm, cũng may họ không gọi police, nếu không chắc mình bị trục xuất khỏi NZ luôn rồi, bởi vì vẫn còn ở trong thời gian tại ngoại điều tra.
Trong người không tiền, không chỗ bấu víu, mình bỏ bê tất cả, từ việc học hành đến chuyện công ty. Tất cả mọi thứ đều trở thành màu đen. Để có tiền chi phí sinh hoạt, mình cứ thậm thụt tài sản của công ty, đúng nghĩa như một thằng ăn cắp, thứ mà dường như đã trở thành quen tay đối với mình. Một cuộc đời không biết đến ngày mai, không tương lai, không ý chí phấn đấu. Quá xấu hổ với gia đình, với S, có lúc mình nghĩ tới cả cái chết, nhưng lại không có đủ dũng khí làm điều đó, đúng là một thằng hèn đúng nghĩa. Đêm về quay quanh 4 bức tường, mình đau khổ dằn vặt bản thân, nhưng mỗi ngày trôi qua mình vẫn không thay đổi, vẫn đắm chìm vào cái thế giới mê tưởng, có đồng nào là lại nướng vào cờ bạc, vào TAB, sẵn sàng nhịn đói cả tuần chỉ để dùng hết tiền cược vào một vài con ngựa. Quả thật mình điên mất rồi...
Mọi việc vẫn tiếp diễn theo cái chiều hướng đen tối như thế, cuộc đời của mình bây giờ chỉ có 3 việc: ngủ, tìm cách xoay tiền và đánh bạc. Cho đến một ngày...