Đầu váng mắt hoa, nhưng tiếng gọi của thức ăn ngay trên đầu làm adrenalin dâng trào, khiến trí óc đột nhiên minh mẫn lạ thường. Tôi suy nghĩ đủ mọi kế sách để tìm cách tóm được mấy con mòng biển kia. Lúc này, cơ thể chỉ còn thứ gọi là bản năng sống, mọi cảm giác, suy nghĩ đều xuất phát từ tiềm thức và đang phát huy tối đa trước lằn ranh của sự sống và cái chết. Tất cả mọi đặc tính, thói quen của mòng biển ào ào lướt qua đầu tôi như thác lũ...
Mòng biển ở NZ và Úc rất béo, chúng phát triển nhờ vào sự "chăm sóc" đặc biệt của con người. Các loại thức ăn thừa thải được con người vô tình hoặc cố ý vứt ra đều được bọn chúng đón tiếp hết sức nhiệt tình :nosebleed:. Đa số các thành phố ven biển đều tràn ngập loại chim này, chúng ở khắp nơi, thậm chí bay sâu vào trong nội địa để kiếm ăn và dần dần trở nên vô cùng dạn dĩ và phụ thuộc vào nguồn cung cấp thức ăn từ con người :shame:. Thậm chí có lần tôi đang ngồi chơi picnic ở bãi biển với S thì còn bị bọn chúng bay sà ngay cướp mất mấy miếng khoai tây chiên :gach:. Ở các thành phố ven biển NZ, nhà chức trách thậm chí còn trưng các biển khuyến cáo không cho chim chóc thức ăn để hạn chế tình trạng "béo phì" và có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ của bọn chúng :surrender:.
Bọn mòng biển này bay vòng vòng trên đầu chắc có lẽ đang mong kiếm chác thức ăn từ nhóm của mình đây :sogood:. Suy nghĩ thật nhanh, tôi bảo lão B và thằng L cởi hết quần áo ra, ráng hết sức leo xuống biển nấp một lúc để tôi thực hiện kế hoạch bắt mấy con chim kia. Hai người kia lê tấm thân kiệt quệ cố gắng làm theo lời của tôi, lăn ùm xuống biển và chờ đợi. Tôi dùng hết số quần áo phủ che kín hết cơ thể rồi nằm ngửa ra, để hai miếng kính mặt đồng hồ lên bụng cho nó phản chiếu làm mồi nhử, rồi nằm ngửa ra trùm hết mặt mũi và hai tay rồi chờ đợi :stick:. Một lúc sau, quả như tôi dự tính, qua lớp áo mỏng tôi nhìn thấy bọn nó bắt đầu bay thấp dần và có vài con từ từ sà xuống đậu trên thành tàu. Một con tò mò nhảy ngay lên bụng tôi định mổ cái kính, vừa cảm giác có cái gì đậu trên bụng là tôi ngay lập tức gập người lại, hai tay tóm chặt lấy được cánh và cần cổ của nó :ah:. Lũ mòng biển còn lại hoảng hốt bay tứ tán, thôi kệ, tóm được một con là tốt lắm rồi. Con mòng biển trong tay la hét om sòm, nhưng cái bản năng của phần "con" trong con người tôi đang trỗi dậy, tay cầm cần cổ bẻ ngang cái rốp một cái, con chim nghẻo ngay tắp lự :stick:.
Thò tay ráng giúp hai người kia trèo lên tàu, cả nhóm bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn sau 5 ngày đói khát. Con mòng biển bị xé xác ra nhiều mảnh, máu me văng tung toé nhưng chỉ làm tăng thêm cái sự thèm khát miếng ăn của ba con thú đói mà thôi :sweat:. Ăn sống ngấu nghiến từng miếng thịt chim, mặt ai cũng dính đầy máu và lông trông kinh tởm cứ như phim kinh dị, nhưng chẳng thèm để ý, cái đói nó làm biến đổi bản tính của con người, vất luôn cả cái sĩ diện ba xu vớ vẩn :pudency:. Loáng một cái con chim đã được tiêu thụ hết, tuy không nhiều nhưng cảm giác rất thoả mãn, sau 5 ngày trống rỗng, cái bao tử cũng được làm việc, cơ thể lại tràn đầy sức sống.
Khắp tàu vương vãi máu và lông chim, chỉ còn sót lại chút ruột và nội tạng của con mòng biển xấu số là không ăn được. Lão B định vất đi thì tôi hét lên cản lại :ah:, đây là thứ quý giá để có thể giúp tôi duy trì sự sống trong những ngày sắp tới, không thể lãng phí được. Gom góp những thứ không ăn được còn sót lại, tôi lại suy tính việc kiếm thức ăn để dự phòng cho thời gian tiếp theo. Bảo thằng L tháo cái nẹp tay ra, tôi muốn trưng dụng lại mấy sợi dây giày dùng để cột tay nó lúc trước. Tiếp theo là dùng cái quần dài size XXXXXL của lão B khủng bố :gach:, buộc thắt nút hai cái ống quần lại, tạo thành một cái lồng vải chỉ có đầu vào là cái lưng quần. Tôi sử dụng hai cái dây giày nối vào nhau như sợi dây nịt luồn quanh thắt lưng quần, với cách này nếu như nắm hai đâu dây xiết mạnh, cái lưng quần sẽ xiết chặt lại thành một cái lồng kín, như vậy là tôi đã có một cái bẫy sơ đẳng nhất :sogood:. Xé mấy cái áo ra, bện lại thành một sợi dây tương đối dài, cột thật chặt với hai đầu của sợi dây giày, cho mớ ruột chim vào hai ống quần, giữ một đầu dây, tôi thả cái quần cho nó chìm xuống biển và chờ đợi. Bởi vì khó quan sát từ trên mặt biển nên ba người thay phiên nhau thò đầu xuống biển để nhìn, một lúc sau thì đã có vài con cá be bé đánh hơi được thức ăn và kéo tới. Hễ người quan sát thấy có vài con chui vào ống quần là ra hiệu, người giữ dây sẽ kéo mạnh lên và cái lưng quần xiết lại nhốt mấy con cá ở trong. Lần đầu tiên thử nghiệm tôi đã tóm được 2 con cá con to cỡ 3 đốt ngón tay, lão B ngay lập tức tóm lấy cạp luôn vào mình con cá đang giẫy giụa như ăn sushi ấy :surrender:. Và rồi cứ như vậy cả bọn có cá ăn no nê phủ phê, không sợ đói nữa. Ruột cá tiếp tục được sử dụng làm mồi nhử, thỉnh thoảng thấy mòng biển xuất hiện thì tôi lại giở chiêu cũ, dùng mấy con cá làm mồi và tóm vài con chim đổi khẩu vị. Trời thì thỉnh thoảng 1-2 ngày lại mưa nên cũng không đến nỗi chết khát, lâu quá không có mưa thì uống tạm máu của mấy con chim :sweat:. Cả nhóm cứ tiếp tục cái cảnh sống mọi rợ như thế nhưng ít ra là đã đẩy lùi được tiếng gọi của thần chết.
Ngày thứ 15 trên biển, cũng tròn nửa tháng 3 người lênh đênh vô định trên biển, số phận không biết sống chết rồi sẽ ra sao, thì một hôm chợt nhìn thấy một con tàu chở dầu to vật vã tiến về hướng tàu của cả nhóm :waaaht:. Nói thêm là trong thời gian trôi dạt, tôi cũng đôi lần nhìn thấy tàu chạy ngang nhưng khoảng cách quá xa, tàu của cả nhóm lại nhỏ, không có pháo sáng báo hiệu nên không thể nào gây sự chú ý được, chỉ biết ngồi nhìn thẫn thờ mà thôi :pudency:. Lần này thấy một con tàu tiến hẳn về phía này, có lẽ chỉ là tình cờ nhưng đây là cơ hội có một không hai, ông trời chắc cũng muốn mình sống đây. Cả nhóm đợi tàu đến gần, đứng dậy hò hét ỏm tỏi, sáu cánh tay vẫy điên cuồng mong sao là có người trên boong nhìn thấy :ah:. Chiếc tàu to lớn tiến lại từ từ, 300m... 200m... 100m... sát lắm rồi... nó lặng lẽ lướt ngang qua thuyền của cả nhóm, nhìn từ dưới lên nó trông như một ngọn núi khổng lồ, tuy nhiên tiếng động cơ máy tàu rất to, át hết cả tiếng kêu của nhóm và vẫn không có tín hiệu gì từ trên boong tàu :cry:. Sóng từ con tàu lớn tạo ra đánh tàu mình nhấp nhô như muốn lật, 3 người phải bấu víu hết sức để không phải văng ra khỏi thuyền. Sau một lúc tròng trành, tôi ngước nhìn chiếc tàu khổng lồ từ từ lướt đi xa dần, cả bọn vẫn ra sức hò hét, nhưng lần này là những từ ngữ tục tĩu nhất có thể nghĩ ra. Làm sao mà không tức cho được, dm nó chỉ cách thuyền mình có vài mét mà không hay biết, 3 cái sinh mạng khốn nạn lênh đênh nửa tháng trên biển tưởng như sắp được tái sinh thì một lần nữa nhìn niềm hi vọng đến rồi đi một cách bất lực. Tôi gào lên phẫn uất, DM CUỘC ĐỜI, DM ÔNG TRỜI :sosad:, sao không cho cả đám chết mịa ngay từ lúc trên đảo đi cho rồi, tại sao lại hành hạ tra tấn hết thể xác tới tinh thần như thế này. Sức chịu đựng của tôi đã đi đến giới hạn tột cùng...