Logo
Trang chủ
Chương 8: Tuyệt vọng.

Chương 8: Tuyệt vọng.

Đọc to

Sợ hãi, bấn loạn, tuyệt vọng – đó là tất cả những gì đang diễn ra trong đầu. Mình liên tục gào thét, với một hi vọng mong manh rằng có ai đó vô tình đi ngang qua và nghe thấy. Mùa đông ở New Zealand, trời tối rất nhanh, từng tia nắng tắt dần theo thời gian, bóng tối chậm rãi trùm lấy mọi thứ xung quanh. Quả thực, tình cảnh của mình lúc này là ngàn cân treo sợi tóc. Người ta hay nói giành giật, chạy đua với thời gian để cứu lấy sự sống, nhưng điều đó chỉ đúng khi bạn được hỗ trợ và giúp đỡ. Giờ đây, trơ trọi giữa một khu rừng vắng, ngay cả việc đứng dậy đi lại cũng khó khăn, thì việc giành giật, chạy đua với thời gian, dù chỉ bằng niềm tin, cũng gần như vô vọng.

Kêu gào khản cổ, tiếng mình tắt dần, kéo theo đó là hi vọng mong manh được giải thoát lụi tàn. Mình đã khóc. Có người nói con trai khóc lóc là yếu đuối, mình cũng công nhận điều đó. Mình cũng chưa từng khóc, dù đối mặt với bất cứ khó khăn gì, bởi vì mình biết bên cạnh mình lúc nào cũng có sự hỗ trợ từ mọi người. Nhưng giờ đây, thứ mình đối mặt là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, đơn độc và thân thể đầy thương tích, thử hỏi ai có thể kìm được dòng nước mắt? Dẫu sao, khóc cũng chỉ là bản năng trong mỗi con người, giúp họ giải tỏa trạng thái bức bối của tâm lý. Mình đã khóc như thế, khóc rất nhiều. Hình ảnh bố mẹ, gia đình liên tục ùa về, càng khiến mình thổn thức và nức nở nhiều hơn...

Sau một thời gian ngắn nữa, trời tối hẳn, mình không nhận thức được thời gian nữa (mình có thói quen không đeo đồng hồ, chỉ xem giờ bằng điện thoại). Tuy nhiên, sau khi khóc một trận đã đời, mình cũng lấy lại được một chút bình tĩnh. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao sống sót qua khỏi đêm nay, chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt đang từng chút một len lỏi vào mọi ngóc ngách của cơ thể. Đêm trong rừng nó khủng khiếp lắm, không một chút ánh sáng nào lọt được tới chỗ của mình cả, giơ bàn tay năm ngón lên trước mặt mà cũng chẳng thấy được tay của chính mình.

Tự an ủi bản thân, dù sao mình vẫn còn may mắn vì ở New Zealand không có rắn và muỗi. Ít ra cũng còn đỡ hơn các chú bộ đội ngày xưa phải chống chọi với rừng thiêng nước độc, rắn rết côn trùng bọ xít đầy chất độc còn khổ hơn gấp trăm lần. Mình vơ vội lá khô xung quanh, gom thành một đống to, chui tọt vào đó với hi vọng giữ được chút nhiệt cho cơ thể (quả thật lúc đó ước gì mình có cái quẹt gas, đốt đống lửa lên sưởi ấm, không khéo có người thấy được, tưởng cháy rừng kéo đến thì sướng, tiếc rằng mình không hút thuốc). Cơ thể đầy thương tích và mỏi mệt, mình lim dim định thiếp đi, đột nhiên sực nhớ đến các bộ phim tư liệu về các vận động viên leo núi bị mắc kẹt trên đỉnh Himalayas, nếu như lỡ thiếp đi là coi như không bao giờ tỉnh lại được nữa. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, mình cố gắng hết sức mở mắt ra và chống chọi lại cơn buồn ngủ, mình phải thức, mình phải sống để còn gặp lại gia đình nữa chứ.

Soạt, soạt... Tiếng động vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, mình giật bắn người. Trong đầu ánh lên tia hi vọng mong manh, nhưng cũng kèm theo một nỗi sợ hãi mơ hồ. Mình hét lên: "HELLO?????, ANYONE THERE??????". Không một câu trả lời, không lẽ mình bị ảo giác chăng? Trong đầu đang vô cùng hoang mang với vô số câu hỏi thì tiếng động đó lại vang lên, gần chỗ mình hơn lúc trước: soạt, soạt, soạt....
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghề bồi bàn.
Quay lại truyện Casino ký sự
BÌNH LUẬN