Chương 424: Thỏ gia mặt mũi thật rất lớn
Con thỏ đứng trên mặt bàn, nghiêm túc nói: "Bằng hữu trên đường nói với thỏ gia, chỉ cần tinh thần ngươi giàu có, Tiểu Tiệp sẽ không thấy ngươi nghèo hèn, rách nát."
"Tinh thần giàu có?" Sở Xuyên suy tư một lát, không sao hiểu được.
"Y phục." Tiểu Li nói: "A Bà nói với ta rằng quần áo rách nát thì không nên mặc, kẻo người khác lại tưởng rằng nhà chúng ta không đủ tiền mua quần áo. Ý là, trông rất nghèo. Bất quá A Công, A Bà đều không mua y phục cho mình, mà đều mua cho ta." Nói đoạn, mũi nàng cũng cay cay.
Sở Xuyên cảm giác Tiểu Li sư tỷ vẫn còn là một đứa trẻ con. Đã nhiều năm như vậy, nàng chẳng cao thêm được chút nào. Hắn đã cao hơn Tiểu Li sư tỷ rất nhiều, đáng tiếc từ đầu đến cuối vẫn không phải đối thủ của nàng. Bây giờ Sở Xuyên đã tiến vào Trúc Cơ cảnh giới, dù rất đỗi hưng phấn, nhưng đây chỉ là một trong các mục tiêu của hắn, nên chỉ sau một đêm, hắn cũng chẳng bận tâm nữa. Điều hắn bận tâm hơn cả là sự hồi hộp khi gặp Tiểu Tiệp. Hồi tưởng lại dáng vẻ của Tiểu Tiệp, hắn mong ngóng nhưng lại không thể hình dung ra nàng bây giờ trông thế nào.
Ngày hôm sau.
"Thỏ gia ta đi đây, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Đứng trước khách sạn, Sở Xuyên nói trong bộ y phục kiểu dáng khá đẹp mà hắn đang mặc. Đây là quần áo họ mua hôm qua. Bỏ ra hai khối linh thạch, khiến hắn xót xa vô cùng. Chỉ có Thỏ gia và Tiểu Li sư tỷ, những kẻ chẳng có khái niệm gì về giá trị, mới không bận tâm đến số linh thạch này.
"Không cần lo lắng, Thỏ gia ta chẳng có gì nhiều, chỉ có bằng hữu trên đường là đông đúc, ra ngoài cứ xưng tên Thỏ gia là được." Con thỏ lời thề son sắt nói.
"Thật, thật vậy sao?" Sở Xuyên có chút không dám tin. Bất quá Thỏ gia cũng quả thật không có lý do gì để lừa hắn. Hơn nữa nhìn Tiểu Li sư tỷ gật đầu, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ thật sự có hiệu quả? Tuy nhiên, loại chuyện này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên dùng thì hơn.
Cáo biệt Thỏ gia và Tiểu Li sư tỷ, Sở Xuyên hít sâu một hơi rồi hướng địa điểm đã hẹn mà đi. Trên đường hắn sửa sang lại y phục, và chỉnh lại tóc tai, sợ bị bắt gặp cảnh tượng lúng túng.
"Ta vì sao lại khẩn trương như vậy?" Sở Xuyên thầm thắc mắc. Gặp Tiểu Tiệp mà thôi, rốt cuộc cần phải lo lắng điều gì? Có lẽ là bởi vì trong tưởng tượng, Tiểu Tiệp hệt như một thiên kiêu.
Địa điểm họ gặp mặt là trên con đường ngoài thành dẫn đến Minh Nguyệt tông. Nơi đó có một cây đại thụ. Khi Sở Xuyên đến nơi, cũng không nhìn thấy người. Điều này là đương nhiên, bởi vì hắn tới sớm rất nhiều. Hắn cảm thấy có thể sớm tới để chuẩn bị tâm lý, nhưng sự chờ đợi ngược lại khiến hắn cảm thấy hơi lo âu. Hắn cứ mãi nghĩ, liệu Tiểu Tiệp có thất vọng không, liệu lát nữa mình có bị chê cười không.
Trừ đó ra, hắn còn muốn xem lát nữa làm thế nào để thể hiện bản thân tốt nhất.
Một lúc sau. Sở Xuyên nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía này. Là một nữ tử mặc tiên váy màu lam nhạt, chỉ trong vài hơi thở, khoảng cách giữa họ đã không còn đến một trượng. Đối phương mái tóc thiếu nữ búi cao, da trắng như tuyết, có chim sa cá lặn chi dung. Mặc dù tiên váy tương đối mộc mạc, nhưng nàng đứng ở nơi đó như là Minh Nguyệt trong vũ trụ mênh mông, chúng tinh ủng hộ. Khí chất điềm tĩnh mà cao quý như vậy, khiến Sở Xuyên có chút không dám tin vào mắt mình. Mặc dù Giang sư huynh mấy lần nhắc nhở hắn Tiểu Tiệp không tầm thường, nhưng hắn vẫn không thể ngờ rằng, nàng lại cao minh đến vậy.
Bước chân của nàng tựa hồ lay động nhật nguyệt tinh thần, bất kỳ người nào ở trước mặt nàng đều tự động hạ mình một bậc.
"Tiểu, Tiểu Tiệp?" Sở Xuyên khẽ gọi, giọng mang chút hoài nghi. Đối phương khẽ há miệng, tựa hồ muốn mở miệng gọi thiếu gia, nhưng lại không sao gọi thành lời.
"Cứ gọi ta Sở Xuyên là được." Sở Xuyên cười gượng gạo nói.
"Thiếu, thiếu gia." Sở Tiệp khẽ lên tiếng, giọng còn chút ngượng ngùng.
Sở Xuyên mỉm cười, nói: "Những năm này nàng sống thế nào? Ta suýt nữa không nhận ra nàng."
"Ta cũng không nhận ra thiếu gia." Sở Tiệp nói. Lúc này nàng có chút gượng gạo bước đến trước mặt Sở Xuyên, rồi nói tiếp: "Không giống như ta tưởng tượng."
"Trong tưởng tượng của nàng như thế nào?" Sở Xuyên tò mò hỏi.
"Giống như một số sư huynh ấy, áo trắng bay phấp phới." Sở Tiệp nói.
Sở Xuyên cười xấu hổ, bản thân mình cứ mãi bị đánh, làm sao có thể áo trắng bay phấp phới được?
"Ta biến hóa rất lớn sao?" Sở Tiệp hỏi.
"Ừm, duyên dáng yêu kiều, hoa nhường nguyệt thẹn." Sở Xuyên nói.
Sở Tiệp khẽ gật đầu, tựa hồ những lời này nàng nghe rất nhiều lần rồi.
"Đúng rồi, khó được gặp nàng, có muốn đi dạo phố không? Ta sẽ mua tặng nàng một món quà?" Sở Xuyên nói.
"Tốt." Sở Tiệp gật đầu, giọng mang theo ý cười nhẹ, rồi nói tiếp: "Ta biết một chỗ, có bán những cây trâm rất đẹp."
"Vậy chúng ta đi." Sở Xuyên nói. Chỉ là một cây trâm, hắn nghĩ mình có thể mua được. Chốc lát sau.
Hai người tới một con phố cổ kính. Ở đây ít người. Bất quá Sở Xuyên có thể cảm nhận được nơi này bất phàm, hoàn toàn khác biệt so với những nơi khác. Nhưng cụ thể bất phàm ở điểm nào thì hắn vẫn chưa thể nói rõ.
"Ở phía trước." Sở Tiệp nói. Sở Xuyên gật đầu tiếp tục đi theo, đã đến đây rồi, chẳng còn cách nào quay đầu lại. Trên người hắn có hơn năm trăm linh thạch, chắc hẳn có thể mua được vài thứ.
Rất nhanh, bọn họ đi tới một cửa hàng đồ gỗ, không một bóng người. Tại quầy hàng, có một tiên tử đang ngồi, trông rất trẻ trung.
"Chính là chỗ này, nơi này có những cây trâm đẹp nhất, và lại không trùng lặp." Sở Tiệp giọng điệu so với trước đó đã mềm mại hơn nhiều, trên mặt cũng nở một nụ cười mỉm chi.
Sở Xuyên gật đầu nói: "Vậy thì mua một cái."
Sở Tiệp bắt đầu chọn lựa, khi chọn còn đưa cho Sở Xuyên xem. Cuối cùng, nàng chọn một cây trâm màu lam nhạt. Sở Xuyên quan sát một lát, phát hiện xác thực chỉ là một cây trâm phổ thông, cũng không phải là pháp bảo. Như thế, hắn mới nhẹ nhõm thở ra.
Chỉ là đến lúc thanh toán, hắn thoáng giật mình.
"Sáu trăm linh thạch?"
"Ừm, sáu trăm." Ngay lập tức, Sở Xuyên có chút kinh ngạc, một cây trâm sao có thể bán tận sáu trăm linh thạch chứ? Hơn nữa, hắn chỉ có năm trăm bảy mươi, còn thiếu ba mươi. Chẳng lẽ lại để Tiểu Tiệp trả tiền sao? Hắn có chút lúng túng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
"Cái kia." Sở Xuyên nhớ tới lời dặn dò của Thỏ gia, nhỏ giọng nói: "Ta... ta là người của Thỏ gia."
"A? Ngươi nói cái gì?" Tiên tử tại quầy hàng nghi ngờ hỏi.
"Không, không có, ta nói là để linh thạch ở đâu thôi." Sở Xuyên đỏ mặt, vội vàng xua tay nói.
"Để ở đây đi." Tiên tử lấy ra một cái Tụ Bảo Bồn, nói: "Sáu trăm linh thạch, đổ đầy sẽ phát ra ánh sáng nhạt, nếu thừa sẽ tự động phun ra."
"Cái này, thế này à." Sở Xuyên có chút lúng túng nói.
Lúc này hắn đem tất cả linh thạch của mình bỏ vào bên trong. Còn thiếu ba mươi, liệu có ổn không đây? "Thỏ gia phù hộ, Thỏ gia phù hộ." Ông ~ Khi Sở Xuyên bỏ tất cả linh thạch vào xong, Tụ Bảo Bồn phát sáng lên, số sáu trăm đã đầy đủ. Ủa? Sở Xuyên ngây ngẩn cả người, mặt mũi Thỏ gia thật sự lớn đến vậy sao?
"Tốt, các ngươi còn muốn thứ gì khác không?" Tiên tử tại quầy hàng hỏi.
"Không cần." Sở Tiệp liền vội vàng lắc đầu.
Thế là, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bên cạnh mặt tiền cửa hàng, Giang Hạo đứng ở cổng thở dài một tiếng. Chỉ cần đứng từ xa quan sát, hắn đã có thể đoán biết sự lúng túng của Sở Xuyên. Vừa nãy nếu không phải con thỏ đột nhiên xuất thủ, Sở Xuyên chắc chắn sẽ phải chịu một phen khó xử.
Tụ Bảo Bồn sở dĩ đầy đủ, là do con thỏ đã dùng thiên phú Man Thiên Quá Hải để bổ sung linh thạch.
Khi quay đầu nhìn sang một bên khác, Tiểu Li mang theo con thỏ tiếp tục đi theo. Giang Hạo khẽ thở dài một cái, có những việc, có những người, chung quy là không thể quay trở lại như xưa.
Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Anh Trung Đoàn
Trả lời4 tuần trước
Chương 953 lỗi nha ad
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 774 lỗi nha ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 716, 723 bị lỗi nha ad.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 437 lỗi rồi ad ơi