Chương 57: Quặng mỏ dưới có chí bảo?
“Xem ra, ngươi một mực xem những lời ta dặn dò như gió thoảng bên tai.” Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, khí thế kinh người bàng bạc cuồn cuộn như Trường Giang ập tới mặt.
“Tiền bối.” Thấy đối phương còn chưa ra tay, Giang Hạo kịp thời nói: “Vãn bối không phải cố ý, thật sự là sư môn có lệnh, không dám trái lời. Đồng thời nơi này quá mức nguy hiểm, đóa hoa kia khó mà cấy ghép, vả lại ở đây cũng không thích nghi được khí hậu, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của nó.”
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa có ý định bỏ qua cho Giang Hạo. Chỉ một ánh mắt, nàng đã dùng khí thế mênh mông đẩy hắn ép sát vào vách tường. Bất quá, thấy Giang Hạo nói chuyện còn nghe lọt tai, nàng liền không còn nhắc đến những chuyện đó nữa. Nàng cầm lấy chiếc cuốc, hỏi: “Ngươi thích đào quáng?”
“Xem như thế đi.” Giang Hạo đứng thẳng, ấp úng đáp. Nhưng vừa dứt lời, một ánh mắt liền quét tới, hắn vội vàng sửa lời: “Thích.”
Hồng Vũ Diệp tiện tay ném chiếc cuốc cho Giang Hạo. Rồi cất bước đi ra ngoài, dáng vẻ nhàn nhã như đang tản bộ. “Đi theo.”
Giang Hạo nhận lấy chiếc cuốc, không dám chần chừ. Chỉ là không hiểu đối phương muốn làm gì. Chẳng mấy chốc, Hồng Vũ Diệp đã xuất hiện nơi vách đá đường hầm.
“Tiền bối, người ở đây khá đông.” Giang Hạo thiện ý nhắc nhở. Liếc nhìn nam tử bên cạnh một cái, Hồng Vũ Diệp chậm rãi mở miệng: “Ngươi là lo lắng ta bị nhìn thấy gặp phải nguy hiểm, hay là lo lắng có người nhìn thấy ngươi đi theo bên cạnh ta gặp phải nguy hiểm?”
“Tự nhiên là cái trước.” Giang Hạo nói trái với lương tâm. Điều hắn lo lắng chính là bản thân hắn.
“Miệng đầy hoang ngôn.” Hồng Vũ Diệp cũng không so đo chuyện này với Giang Hạo. Nàng đặt ánh mắt vào khu mỏ phía dưới, hỏi: “Ngươi ở bên trong gặp cơ duyên truyền thừa?”
Nghe vậy, Giang Hạo do dự một chút, vẫn gật đầu: “Đúng.” Đây không tính là hoang ngôn, đúng là hắn đã gặp cơ duyên. Sở dĩ hắn nói rõ, là bởi vì đối phương lại xuất hiện đúng lúc hắn tự thân tấn thăng. Tấn thăng dưới mí mắt nàng, chỉ cần nữ nhân này không phải người mù, đều có thể biết hắn đã đạt đến Kim Đan trung kỳ. Nhưng mà cái này cũng rất nguy hiểm, ai biết nữ nhân này rốt cuộc có xuất thủ dò xét bí mật của mình hay không.
“Nghe nói khu mỏ này là trung tâm của một trận chiến tranh xa xưa, bên trong có rất nhiều đại năng vẫn lạc. Cho nên thường xuyên đào quáng thì có thể đào được cơ duyên. Rất nhiều người đều muốn lật tung khu mỏ này, thu được vật ẩn sâu bên trong cùng. Bởi vì họ đều cho rằng, nơi sâu thẳm nhất chắc chắn ẩn chứa viễn cổ chí bảo.” Giọng Hồng Vũ Diệp không hề gợn sóng, phảng phất đang nói một chuyện hết sức bình thường, chẳng đáng kể.
Giang Hạo nghe xong lại cảm thấy chấn kinh. Hắn phát hiện, những kẻ đứng sau lưng Tư Đồ Kiếm, có khả năng chính là muốn xác minh truyền thuyết này. Nhưng loại truyền thuyết về khu mỏ này hắn chưa từng nghe qua, e rằng người biết đến cũng không nhiều. Mà Tư Đồ Kiếm cùng đồng bọn hẳn là cũng không biết. Nhưng nó thực sự đã gây trọng thương cho Thiên Âm Tông, đặc biệt là việc chí bảo bị mất, càng thêm nghiêm trọng. Tính ra thì, dù Thiên Âm Tông có thắng được Thiên Thanh Sơn, thì cũng coi như một trận thảm bại.
“Tiền bối cũng muốn đoạt lấy chí bảo bên trong sao?” Giang Hạo dò hỏi. Mặc dù hắn không biết chí bảo đó là gì, nhưng hẳn là cường giả nào cũng đều muốn đoạt lấy. Hắn không hề muốn thứ chí bảo này, Chấp Pháp Đường điều tra năng lực cực mạnh, dễ dàng chuốc họa vào thân. Nếu có được cũng sẽ giao nộp lên. Thể hiện rõ rằng bản thân hắn không tranh đoạt thế sự, chỉ muốn an tâm đào quáng hoặc trồng linh dược. Mà chí bảo hắn đã có, hơn nữa sau này còn có thể từ con thỏ kia mà làm ra một kiện nữa.
Nghe Giang Hạo hỏi, Hồng Vũ Diệp liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Bất quá cái nhìn này, Giang Hạo xem hiểu, là một ánh nhìn khinh thường. Điều này khiến Giang Hạo trong lòng trầm xuống, hắn còn phải làm sao mới thoát khỏi nữ ma đầu này? Hắn đã nhận ra, đối phương tìm hắn, không phải là nhắm vào gia cảnh hắn, cũng không phải Thiên Hương Đạo Hoa. Mà là bản thân hắn. Hay là vì Thiên Tuyệt Cổ Độc Dương Cổ. Điều này khiến hắn có cảm giác một lưỡi dao luôn chằm chằm nhìn vào hắn, nguy hiểm hơn rất nhiều so với Thiên Hoan Các, Lạc Hà Tông, cộng thêm Thiên Thánh Giáo.
Nói đến, bản thân hắn thế mà lại đắc tội nhiều người như vậy.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp quay người rời đi, chỉ mấy bước chân đã biến mất khỏi chỗ cũ. Nhưng giọng nói của nàng lại một lần nữa vọng tới: “Nhớ kỹ chức trách của ngươi là giúp ta làm vườn, lần sau ta đến mà ngươi vẫn còn ở trong quặng mỏ, ngươi sẽ biết hậu quả.”
Giang Hạo không nói nên lời. Hắn cũng cần có cách để rời đi chứ. Nhưng nữ ma đầu chỉ cần kết quả, chứ không cần quá trình. Lúc này đã đến giờ vào quặng mỏ, hắn không chần chừ, lập tức đi xuống. Nhan Hoa mỗi ngày đều sẽ nhìn chằm chằm hắn, cái ánh mắt như có như không ấy khiến da đầu hắn tê dại. Hắn luôn có cảm giác đối phương đang sốt ruột không kịp ra tay.
“Sư đệ đứng đầu khu mỏ số sáu, tiến độ nhanh lạ thường, xem ra để sư đệ tới đây, quả nhiên là đúng đắn.” Nhan Hoa cười nói. Thành tích của Giang Hạo càng tốt, nàng càng vui mừng. Thành tích tốt, sau này sẽ nhận được không ít phần thưởng, Giang Hạo cảm giác, đối phương còn tưởng rằng những phần thưởng đó là của nàng vậy.
Cáo biệt Nhan Hoa, Giang Hạo tiếp tục bắt đầu đào quáng. Hắn muốn nhân lúc bất ngờ, tranh thủ tiếp tục tấn thăng. Mà lại, từ chỗ nữ nhân kia, hắn biết đến lúc đó sẽ có cường giả của Huyền Thiên Tông cùng những người khác kéo đến. Dù sao, bọn hắn muốn cướp đoạt chí bảo.
...
Trong đêm. Tư Đồ Kiếm cùng đồng bọn trở về phòng, bốn người được phân chung một phòng. Chỉ là căn phòng đơn sơ có thể che mưa chắn gió, nhưng không gian bên trong lại khá chật chội.
“Thời gian chắc cũng không còn bao lâu nữa, phải không?” Bắc Tuyết đang khoanh chân ngồi trên giường, hỏi. Sắc mặt nàng không nhìn ra được bất kỳ tâm tình nào, dường như đã mất đi mọi cảm xúc.
“Còn cần thời gian bảy tám ngày.” Kinh Như thở dài một tiếng, đáp: “Kẻ đã lấy được phù lục đi lại không thường xuyên, khiến tiến độ chậm lại. Bất quá khi đó ta còn lo lắng rằng nó đã không bị phát hiện.”
“Trực tiếp lấy ra thì quá mạo hiểm, đối phương rất có thể sẽ ra tay.” Thượng Quan Văn nói.
“Không.” Kinh Như cười nhạt nói: “Ta cảm giác được, cái kia Giang Hạo sẽ không hạ sát thủ, hắn không đến nỗi tàn nhẫn như vậy, dường như có chút sợ phiền phức. Để hắn phát hiện là tốt nhất, bất quá điều khiến ta không nghĩ tới chính là, hắn lại trực tiếp nộp lên, xem ra là thật sự nhát gan. Bất quá ta cũng đã dự tính xấu nhất, dù ta có chết đi cũng có thể giúp ích được không ít chuyện, sẽ không liên lụy các ngươi. Nếu không phải việc tiêu hủy phù lục cần tu vi Kim Đan, thì đã không cần phiền phức như vậy rồi.” Mấy người bọn họ hiện tại không thể vận dụng tu vi, nếu không sẽ không thể duy trì được sự phong bế.
Nói xong, nàng nhìn về phía Tư Đồ Kiếm, hỏi: “Ngươi bên kia chuẩn bị như thế nào?”
...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: (Chuyện tình cảm 99%) Mùa hè năm ấy