Logo
Trang chủ
Chương 13: Chuyện cũ

Chương 13: Chuyện cũ

Đọc to

Trở lại Tiên Vũ Môn, sắc trời đã tối. Tiêu Dao nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền chạy tới Vạn Nhận phong tìm Ngô chưởng sự.

Tại Tiên Vũ Môn, ngoài động phủ được môn phái cung cấp miễn phí, những thứ khác như công pháp, pháp thuật và ngọc giản mượn đọc đều yêu cầu phải chi trả điểm cống hiến môn phái hoặc linh thạch. Ví dụ như mượn đọc ở Tàng Thư Các thì cần tiêu hao điểm cống hiến môn phái, còn sao chép thì phải trả linh thạch. Linh thảo, linh dược các loại cũng phải dùng linh thạch để mua, giá cả rẻ hơn khoảng một phần ba so với thị phường bên ngoài.

Cho nên, rất nhiều tu sĩ cho rằng cứ vào đại môn phái là có thể tu luyện vô ưu, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Kỳ thực, môn phái này cũng chẳng qua là một thế giới tu tiên thu nhỏ, nơi nơi đều dùng linh thạch để nói chuyện. Vì thế, đại bộ phận đệ tử trong môn đều phải vì môn phái hiệu lực để kiếm đủ linh thạch tu luyện.

Phân theo nội môn và ngoại môn, thông thường đệ tử ngoại môn đều làm mấy việc chân tay, còn việc quản lý thì do đệ tử nội môn đảm nhiệm. Lên tới chức chưởng sự thì phải là đệ tử Kim Đan kỳ, còn bậc đại năng từ Nguyên Anh kỳ trở lên mới thực sự sống thoải mái, không cần làm bất cứ việc gì vẫn được môn phái cung phụng, chỉ cần ra tay tương trợ khi môn phái gặp nguy cơ là được.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, ngay cả Tiêu Dao không cần dùng linh thạch để tu luyện cũng túi tiền eo hẹp, cho nên nàng cũng tìm một chân trong môn phái để kiếm chút linh thạch. Để việc kiếm linh thạch không làm hỏng tiến độ tu luyện, Tiêu Dao nhờ quan hệ tìm một công việc tương đối nhẹ nhàng, đó là thay Ngô chưởng sự phân công nhiệm vụ cho các đệ tử ngoại môn mới nhập môn.

Bề ngoài, đây có vẻ là một việc béo bở, nhưng trên thực tế, những người bị điều đến chỗ nàng đa phần đều là đệ tử nhà nghèo. Gia cảnh bần hàn đã nhiều năm, chỉ mong làm đệ tử ngoại môn để cải thiện cuộc sống, căn bản không lấy ra được thứ gì để hối lộ. Đương nhiên, Tiêu Dao cũng chẳng bận tâm, việc này nhiều nhất cũng chỉ phiền phức mười năm một lần, thời gian còn lại nàng chính là một kẻ nhàn rỗi, thỉnh thoảng còn kiếm được vài khối linh thạch, dù sao có còn hơn không.

Điều khiển phi kiếm đến chân Vạn Nhận Phong, Tiêu Dao nhảy xuống. Môn phái có quy định, ngoài Ngũ Phong ra, trên không các ngọn phong khác, đệ tử dưới Kim Đan kỳ không được phép phi hành. Đến đây, nàng chỉ có thể đi bộ lên núi.

Đi đến lưng chừng núi, bỗng nghe có đệ tử lên tiếng: “Mau nhìn kìa, đó không phải Quý sư thúc sao?”

Chỉ thấy một dải tường vân ngũ sắc từ trên cao lướt qua, trên đám mây là một nam tử trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cương nghị, đôi môi mím chặt, tỏa ra uy áp như có như không. Đi bên cạnh hắn là một thiếu niên thanh tú, tóc xanh mắt biếc, không cần mượn ngoại lực mà tự mình phi hành. Linh áp tỏa ra từ nơi hai người đi qua giống như một luồng áp lực vô hình lạnh băng, khiến cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ đều bất giác quỳ rạp xuống. Dưới linh áp này, người tu vi thấp chỉ cần thoáng giãy giụa hay phản kháng một chút là sẽ có cảm giác như muốn bị ngũ mã phanh thây, không thể không cúi đầu.

Tất cả đệ tử trên sơn đạo đều kinh hãi quỳ xuống hành lễ. Nhưng đan điền và thức hải của Tiêu Dao lại tràn ngập tiên khí, cho nên dù đối phương cao hơn nàng vô số cảnh giới, chỉ cần không phải là tu sĩ hấp thụ tiên khí giống mình thì sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Vì vậy, nàng chậm nửa nhịp, lúc này mới bừng tỉnh cúi đầu quỳ xuống.

Giữa một ngọn núi toàn đệ tử đang quỳ lạy, cái chậm nửa nhịp của nàng trở nên vô cùng nổi bật, khiến thiếu niên tóc xanh mắt biếc kia phải nghiêng người nhìn sang, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Cảm nhận được sự khác thường của người bên cạnh, Quý Thanh Phong dừng lại hỏi: “Sao vậy, Bích Tình?”

Ánh mắt Bích Tình vẫn dừng ở nơi khác, dường như không nghe thấy lời của Quý Thanh Phong. Thấy linh thú của mình thất thần, Quý Thanh Phong hơi nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Bích Tình về phía bóng người gầy yếu đang phủ phục trên mặt đất.

Hắn bình thản nói: “Bích Tình, ngươi có từng hối hận không?”

Câu này được truyền âm bằng thần thức. Bích Tình hơi sững lại, ngay sau đó thần sắc trở nên kiên định: “Chủ nhân, Bích Tình chưa bao giờ hối hận. Trước kia như thế, bây giờ cũng như thế.”

Quý Thanh Phong lúc này mới thấy nhẹ nhõm: “Nếu Bích Tình không hối hận, vậy tại sao trong lòng còn lưu luyến?”

Đôi mắt biếc trong trẻo của Bích Tình cụp xuống, nhẹ giọng đáp: “Đạo vốn vô tình, Bích Tình cũng không có bất kỳ lưu luyến nào, chỉ vì đã quá lâu không gặp, hôm nay tương phùng lại trong tình cảnh này, khó tránh khỏi trong lòng có chút cảm khái.”

Quý Thanh Phong khẽ gật đầu: “Ta biết Bích Tình là người trọng tình cảm, nhưng ta cho rằng quá nhiều sự đồng tình cũng không cần thiết. Người tu đạo, đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi. Mỗi người có cơ duyên khác nhau, tạo hóa cũng khác nhau. Khi ngươi đã đưa ra lựa chọn, chỉ có thể nói duyên phận giữa nàng và ngươi đã tận, sớm đã không còn ở cùng một tầm cao. Theo thời gian, khoảng cách ngày càng lớn, càng không đáng để cảm khái. Hôm nay ta cho phép ngươi nhìn thêm một lần, kết thúc quá khứ. Mai này nếu có gặp lại, cũng chỉ là người dưng.”

Nhìn chăm chú bóng người đang phủ phục lần cuối, Bích Tình chậm rãi nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.

“Bích Tình hiểu rồi. Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”

Thoáng thấy Bích Tình đã khôi phục vẻ bình tĩnh ngày thường, Quý Thanh Phong mỉm cười gật đầu, tiếp tục điều khiển tường vân ngũ sắc rời khỏi Vạn Nhận phong. Đứng trên tầng mây, nhìn Vạn Nhận phong ngày một xa dần, hắn thầm nghĩ: *Tiêu Dao, tu đạo vô thường. Từng có lúc ta bị ngươi và Phương Yển bỏ lại phía sau, vậy mà thoáng chốc, ngươi đến cả cơ hội kết đan cũng xa vời. Lần sau, e là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.* Lắc đầu, hắn thúc giục tường vân, trong nháy mắt hắn và Vạn Nhận phong đã biến mất ở cuối chân trời.

Các đệ tử trên núi thấy vị Quý sư thúc kia không biết vì sao bỗng dưng dừng lại, đã nửa ngày không dám thở mạnh. Mãi cho đến khi luồng uy áp kia biến mất một lúc lâu, họ mới dám đứng dậy.

Tiêu Dao cũng đứng dậy phủi bụi trên người, tiếp tục đi về phía trước. Ngược lại, con Kiếm Xỉ Báo trong lòng nàng lại thò đầu ra, hung hăng nhe răng về phía hai người vừa bay đi.

“Phi, cái gì mà đại đạo vô tình, cái gì mà người trọng tình cảm, còn giả mù sa mưa nói không hối hận. Tên quái vật mắt xanh tóc xanh kia chính là một kẻ phản đồ!”

“Ngươi dùng thần thức nghe lén bọn họ nói chuyện à?” Tiêu Dao buồn cười nói.

“Hừ, xem cái bộ dạng thì thầm lén lút của bọn họ, lão tử đương nhiên phải xem chúng nó đang nói cái gì, có nói xấu ta không.” Kiếm Xỉ Báo hất đầu. “Mà ngươi cũng lạ, linh thú mình từng hết mực cưng chiều cứ thế theo người khác bỏ đi, còn nhảy nhót đắc ý ngay trước mắt mình, thật sự không để bụng sao?”

Sắc mặt nàng bình tĩnh: “Đó đều là chuyện cũ rồi, có gì mà phải để bụng. Vốn dĩ đại đạo vô tình, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống nó. Trên con đường truy cầu trường sinh này, dừng lại đồng nghĩa với cái chết, chỉ có không ngừng tiến lên, đột phá giới hạn. Trong quá trình đó, thậm chí phải tận mắt chứng kiến người thân, người yêu già đi rồi ly thế, hoặc đại nạn giáng xuống, bạn tốt chững lại rồi cuối cùng biến mất. Chỉ có thể nói, con đường này đã định trước là cô tịch.”

“Không tệ, không ngờ ngươi lại không hối hận, cũng không dùng mấy lời Phật tính để nói chuyện. Lão tử còn sợ ngươi nghĩ không thông đấy.” Kiếm Xỉ Báo nghe xong, hiếm khi khen nàng một câu.

Nghe nó tán thưởng, Tiêu Dao không khỏi híp mắt, cười rạng rỡ: “Biết là một chuyện, nhưng ta đâu có nói là ta nghĩ thông rồi. Có cơ hội khiến mấy kẻ đó phải nếm mùi đau khổ, ta tuyệt sẽ không nương tay.”

Kiếm Xỉ Báo rùng mình: “..........Câu vừa rồi, cứ coi như lão tử chưa nói.”

Mất nửa canh giờ, Tiêu Dao mới lên đến đỉnh Vạn Nhận phong. Việc đầu tiên là đến phòng quản sự trình diện Ngô sư thúc.

Vị Ngô sư thúc này là một lão nhân nhỏ thó, người gầy đét nhưng rắn chắc, mắt nhỏ miệng nhỏ, vóc dáng cũng bé tí lùn tịt, đầu còn hơi hói. Tu vi của lão dừng ở Kim Đan sơ kỳ, nhiều năm không hề tiến triển, thấy mình đã có tuổi, không còn cơ hội đột phá cảnh giới nữa, liền được môn phái giao cho chức quản sự tại phòng này. Lúc trước cũng là do sư phụ của Tiêu Dao đề cử, hơn nữa Tiêu Dao làm người không tệ, không bao giờ tỏ thái độ, đối với ai cũng luôn hòa nhã, vừa hay thích hợp với chức vụ này. Vì thế, Ngô lão nhân mới cho phép nàng làm việc ở đây, nếu không với tư chất và bối cảnh của Tiêu Dao, tuyệt đối không thể có được công việc này.

Thấy Tiêu Dao bước vào nội đường, Ngô lão nhân liếc đôi mắt nhỏ nhìn nàng: “Hừ, cuối cùng cũng biết mò đến à?”

Tiêu Dao cười, hành lễ nói: “Đệ tử ra mắt Ngô sư thúc. Hai ngày nay có nhiều việc, nên đến muộn, mong sư thúc thông cảm.”

Ngô lão nhân mất kiên nhẫn phẩy tay: “Thông với chả cảm, đừng có giở trò khách sáo với ta. Mấy việc vặt của ngươi hai hôm trước ta đã làm giúp rồi, chi phí sẽ trừ vào tiền công. Hôm nay có việc tới cửa rồi kìa, ngươi còn không mau xử lý, cẩn thận ta lại trừ linh thạch của ngươi.”

Thấy Ngô sư thúc nói xong lại cúi đầu xuống đếm những món bảo vật mà đệ tử hiếu kính trên bàn, không thèm để ý đến mình nữa, Tiêu Dao biết điều sờ mũi, đi ra ngoại viện.

Ngoài sân đã tụ tập hơn mười đệ tử mới, tu vi đều ở Luyện Khí kỳ, còn chưa được gọi là tu sĩ, chỉ có thể xem là học đồ. Một đám người không biết vì sao lại túm tụm lại một chỗ, cãi cọ ầm ĩ.

Tiêu Dao khẽ ho hai tiếng, đi đến sau lưng đám đệ tử ồn ào lên tiếng: “Các ngươi tụ tập ở đây cãi cọ chuyện gì?”

Đám người vội vàng tản ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên. Lúc này Tiêu Dao mới thấy nơi họ vây quanh, có một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng. Trên người cậu đầy những vết thương do bị người ta dùng pháp thuật đánh, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng để lại từng vệt từng vệt, thậm chí trên áo của thiếu niên còn bị viết hai chữ “Tiện loại” thật to.

Mặt thiếu niên đỏ lên vì sung huyết, hai tay cũng nắm chặt, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu cảm nào.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghề Vệ Sĩ - Đời không như mơ
Quay lại truyện Chậm Rãi Tiên Đồ
BÌNH LUẬN