Cẩm Tú Các là một tiệm buôn bán tơ lụa vải vóc, cùng ngành với Từ gia, nơi Trầm Lãng trước kia từng ở rể. Có điều, quy mô của nó nhỏ hơn Từ gia một chút.
Chủ nhân của nó là Lâm gia. Tuy không thể sánh với sự giàu có của Từ gia, nhưng ở thành Huyền Vũ cũng là một đại phú gia nức tiếng, có phân điếm ở hơn mười thành trì xung quanh.
Mấu chốt nhất, Lâm gia chính là đối thủ cạnh tranh của Từ gia.
Thấy Trầm Lãng và Điền Thập Tam bước vào, lập tức có một tiểu nhị tiến lên mời chào.
“Khách quan, ngài khỏe chứ ạ, ngài đến xem vải vóc sao? Chỗ chúng tiểu nhân vừa có loại vải bông mới, ngài sờ thử xem, vừa mịn lại vừa mềm.” Ánh mắt của tiểu nhị vô cùng sắc bén, liếc một cái đã nhìn ra Trầm Lãng không có tiền, cho nên mới mời chào vải bông chứ không phải tơ lụa.
Trầm Lãng đi thẳng vào vấn đề: “Báo với chủ nhân nhà ngươi, ta muốn cùng Lâm gia bàn một mối làm ăn lớn, ít nhất có thể giúp ông ấy mỗi năm kiếm thêm năm nghìn kim tệ.”
Lời này vừa thốt ra, gã tiểu nhị kia ngẩn người, mặt ngoài tuy vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng khinh bỉ. Với cái bộ dạng nghèo kiết xác này, nếu mỗi năm có thể kiếm được năm nghìn kim tệ thì ngươi còn có thể sa sút đến thế này sao?
“Khách quan, ngài đừng trêu đùa tiểu nhân nữa.” Tiểu nhị cười nói.
Điền Thập Tam ở bên cạnh lên tiếng: “Ta là Điền Thập Tam của Hắc Y Bang, mời Lâm gia chủ ra đây bàn một chuyện làm ăn.”
Nghe vậy, gã tiểu nhị không dám xem thường nữa.
Hắc Y Bang của Điền Hoành nổi danh khắp thành Huyền Vũ, chuyên kinh doanh sòng bạc, kỹ viện, cho vay nặng lãi. Tuy bình thường nước sông không phạm nước giếng với Lâm gia, nhưng thế lực hắc bang như vậy, có thể không đắc tội thì tốt nhất đừng nên đắc tội.
Gã tiểu nhị còn tưởng Điền Thập Tam đại diện Hắc Y Bang đến để tống tiền.
“Thập Tam gia đại giá quang lâm, có điều chi không tiếp đón chu toàn, xin người bỏ qua.” Một vị chưởng quỹ mập mạp vội vã bước ra, lớn tiếng nói: “Dâng trà, dâng loại trà hảo hạng nhất.”
Tiểu nhị nhanh chóng pha một ấm trà thơm mang tới, rót cho Điền Thập Tam và Trầm Lãng mỗi người một chén.
Vị chưởng quỹ nói: “Thập Tam gia, ngài có chuyện gì cứ nói với ta là được. Gia chủ nhà ta đã sớm muốn kết giao với Điền bang chủ rồi. Đây là chút lòng thành nhỏ, không đáng kể gì.”
Nói xong, lão đẩy một cái hộp qua. Bên trong có hai mươi kim tệ, đây thực sự là một khoản không nhỏ.
Điền Thập Tam cười nói: “Lâm chưởng quỹ thật sự coi ta đến đây gây sự sao? Là thật sự có chuyện làm ăn muốn bàn với lão gia nhà ngươi, không phải đến để tống tiền.”
Chưởng quỹ kinh ngạc, hỏi: “Thật sự có chuyện làm ăn?”
Điền Thập Tam đáp: “Thật sự có chuyện làm ăn.”
Chưởng quỹ lại hỏi: “Ta không quyết được sao?”
Điền Thập Tam nói: “Ngươi không quyết được.”
Chưởng quỹ liền nói: “Vậy hai vị xin chờ một chút, ta đi mời lão gia qua đây ngay. Tiểu nhị, trông chừng hai vị gia cẩn thận.”
…
Trầm Lãng và Điền Thập Tam vừa dùng điểm tâm vừa uống trà, chờ đợi lão bản của Cẩm Tú Các là Lâm Mặc tới.
Khoảng nửa canh giờ sau, một người đàn ông trung niên mặc cẩm y bước vào. Hắn chính là phú hào của thành Huyền Vũ, chủ nhân Cẩm Tú Các, Lâm Mặc.
“Hai vị có mối làm ăn lớn muốn bàn với ta?” Lâm Mặc hỏi.
Hắn không hề sợ hãi Điền Thập Tam. Kinh doanh đến tầm cỡ của hắn, sau lưng cũng có chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa, nhi tử của hắn đã vào được Thiên Nam Võ Viện, thành tích rất tốt, sau khi thi Võ Cử sẽ ra làm võ quan. Vì vậy, dù là đối với Điền Hoành, hắn cũng không có gì phải e ngại, mọi người cứ nước sông không phạm nước giếng là được.
Trầm Lãng nói: “Đúng vậy, là một mối làm ăn lớn! Mỗi năm có thể giúp Lâm lão bản kiếm thêm ít nhất năm nghìn kim tệ.”
Lâm Mặc nhíu mày. Hắn ghét nhất là loại thanh niên khoác lác này, lại thêm bộ dạng tiểu bạch kiểm, trông không đáng tin cậy chút nào.
“Nói.” Lâm Mặc lạnh nhạt.
Trầm Lãng nói: “Ta có một phương thuốc muốn bán cho Lâm lão bản, giá hai nghìn kim tệ.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Lâm Mặc lập tức thay đổi, lạnh giọng nói: “Thời gian của Lâm mỗ rất quý giá, không có công phu để lãng phí với các vị. Tiễn khách!”
Dứt lời, hắn bưng chén trà lên, ra hiệu đuổi người.
Ngay cả Điền Thập Tam cũng chết lặng. Một nghìn kim tệ đã là hoang đường, Trầm Lãng lại dám mở miệng đòi hai nghìn kim tệ, đúng là mất trí rồi. Hắn thật sự hối hận vì đã đưa Trầm Lãng đến Cẩm Tú Các.
Lâm Mặc đứng thẳng dậy định rời đi, không cho Trầm Lãng một chút cơ hội nào.
Điền Thập Tam lạnh lùng trừng mắt nhìn Trầm Lãng, gằn giọng: “Ngươi muốn chết…”
Thấy kim chủ sắp bỏ đi, Trầm Lãng lập tức rút từ trong lòng ra một mảnh tơ lụa đặt trước mặt Lâm Mặc, nói: “Lâm lão bản, ngài xem màu sắc trên mảnh lụa này, có đáng giá hai nghìn kim tệ không?”
Lâm Mặc quay người, ánh mắt rơi vào mảnh tơ lụa trong tay Trầm Lãng, chỉ nhỏ bằng chiếc khăn tay.
Điền Thập Tam liếc nhìn, cảm thấy Trầm Lãng chắc chắn đã bị điên rồi, một mảnh lụa nhỏ như vậy mà đòi bán hai nghìn kim tệ?
Thế nhưng, vị lão bản của Cẩm Tú Các bỗng trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, bước nhanh tới, giật lấy mảnh lụa đưa lên trước mắt, run giọng nói: “Cái này… sao có thể? Lại là màu vàng kim óng ánh, sao có thể chứ?!”
Điền Thập Tam kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới mảnh lụa Trầm Lãng đưa ra có màu vàng kim sáng chói.
Trầm Lãng nói: “Từ gia dựa vào cái gì để phất lên? Chẳng phải vì tơ lụa của nhà hắn được chuyên cung cho Quốc quân, vì màu vàng nhuộm được tinh khiết hay sao?”
Ở thế giới này, màu vàng là màu sắc chuyên dụng của hoàng tộc. Chỉ có quần áo của Quốc quân, hoàng hậu, hoàng quý phi mới được dùng màu vàng.
Tuy nhiên, tơ lụa màu vàng trên thế gian này đều được nhuộm từ quả sơn chi, tuy ra được màu vàng nhưng sắc lại đơn bạc, không đủ tươi sáng.
Còn mảnh lụa Trầm Lãng lấy ra được nhuộm bằng một phương thuốc hoàn toàn mới. Dịch hòe mễ phối với phèn chua sẽ cho ra màu vàng cực kỳ rực rỡ, mang lại cảm giác vàng kim chân chính.
Trầm Lãng ngày hôm qua đi hái thảo dược đã tiện tay hái rất nhiều hòe mễ. Còn phèn chua là một vị thuốc, trong nhà vẫn còn một ít. Lúc sắc thuốc hôm qua, hắn đã tiện thể chế ra nửa bát thuốc nhuộm màu vàng kim này, sau đó xé một mảnh từ chiếc áo lót bằng lụa không màu trên người rồi bỏ vào nhuộm.
Sau khi nhuộm xong, phơi một đêm, lại dùng lửa hơ qua một chút, mảnh tơ lụa màu vàng kim này xem như đã hoàn thành.
Ngay sau đó, Lâm Mặc nhanh chóng lấy ra một mảnh lụa màu vàng khác, đây là loại do nhà hắn dùng sơn chi để nhuộm.
Không so sánh thì thôi, vừa đặt cạnh nhau đã thấy rõ cao thấp. Mảnh lụa bên trái có màu vàng quá tục, quá nhạt nhẽo. Còn mảnh lụa của Trầm Lãng bên phải thì vàng kim rực rỡ, bức người, hơn kém một trời một vực.
Trầm Lãng nói: “Mảnh lụa này do ta nhuộm vội trong đêm qua, hiệu quả thực ra chưa được hài lòng lắm. Nếu có đủ thời gian và vật liệu, hoàn toàn có thể tạo ra màu vàng kim rực rỡ hơn nữa. Hơn nữa, nếu nhuộm từ sợi tơ rồi mới dệt thành lụa, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Lâm Mặc kinh ngạc nói: “Chỉ chế tạo gấp trong một đêm mà đã có hiệu quả như thế này?”
Trầm Lãng đáp: “Đúng vậy. Cho nên, nếu ngài có được phương thuốc này, tơ lụa nhuộm ra sẽ chỉ càng thêm vàng óng và hoa quý. Giả như ngài đem loại tơ lụa vàng kim này dâng lên trước mặt Quốc quân Chức Tạo Phủ, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Quốc quân Chức Tạo Phủ sẽ lập tức bỏ tơ lụa của Từ gia để dùng hàng của Lâm gia.
Đến lúc đó, mối làm ăn chuyên cung tơ lụa cho Quốc quân sẽ rơi vào tay Lâm gia.
Mối làm ăn này kiếm được bao nhiêu tiền chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là danh tiếng và tài nguyên chính trị.
Trầm Lãng nói: “Lâm gia chủ, mối làm ăn này của ta có thể giúp Lâm gia ngài mỗi năm kiếm thêm năm nghìn kim tệ không?”
Lâm Mặc lắc đầu: “Không chỉ có thế.”
Trầm Lãng hỏi: “Vậy, phương thuốc nhuộm màu vàng kim này của ta bán cho ngài hai nghìn kim tệ, có đắt không?”
Lâm Mặc đáp: “Không đắt, không hề đắt chút nào.”
Điền Thập Tam ở bên cạnh kinh ngạc nhìn về phía Trầm Lãng.
Rõ ràng, đêm hôm trước khi Trầm Lãng đồng ý đưa cho Điền Hoành một nghìn kim tệ để mua mạng, hắn đã nghĩ sẵn cách kiếm tiền, hoàn toàn đã có dự tính trong lòng.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại muốn kiếm đến hai nghìn kim tệ!
Càng không ngờ hơn, cách kiếm tiền của hắn lại còn là để trả thù Từ gia.
Không sai, Trầm Lãng chính là loại người có thù tất báo như vậy. Chỉ kiếm tiền thôi chưa đủ, còn phải khiến Từ gia thương gân động cốt.
Một khi Từ gia mất đi mối làm ăn chuyên cung tơ lụa cho Quốc quân, tổn thất sẽ lớn đến mức nào? Hoàn toàn có thể tưởng tượng được!
Việc kinh doanh tơ lụa của Từ gia tại sao lại tung hoành khắp mấy tỉnh mà không ai dám cản trở? Chẳng phải là vì tơ lụa nhà hắn chuyên cung cho Quốc quân Chức Tạo Phủ hay sao?
Lâm Mặc đưa mảnh lụa vàng kim ra trước ánh mặt trời, say mê ngắm nhìn, dường như xem mãi không chán. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Làm sao ta tin được thuốc nhuộm này là do ngươi chế ra? Rất có thể ngươi chỉ nhặt được mảnh lụa này mà thôi.”
Trầm Lãng nói: “Ta đã mang theo đủ vật liệu. Cho ta một canh giờ, ta sẽ chế ra thuốc nhuộm màu vàng kim này ngay trước mặt ngài, bảo đảm còn tốt hơn cả đêm qua.”
Lâm Mặc hỏi: “Thật không?”
Trầm Lãng đáp: “Chắc như đinh đóng cột.”
Lâm Mặc nói: “Được, ta giao toàn bộ hậu viện cho ngươi, muốn gì cứ việc phân phó. Chỉ cần ngươi chế ra được thuốc nhuộm vàng kim này tại chỗ, chứng minh phương thuốc đúng là của ngươi, mối làm ăn này sẽ thành.”
Trầm Lãng nói: “Hai nghìn kim tệ.”
Lâm Mặc đáp: “Tuyệt không mặc cả.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Căn nhà kho