Bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Trương Tấn.
Trương Tấn nói: "Chúng ta phải nhanh tay lên, Chúc gia đã đến Huyền Vũ Bá tước phủ cầu thân. Một khi Chúc Hồng Tuyết và Kim Mộc Lan thành hôn trước chúng ta, với thân phận tôn quý của hai người họ, hôn lễ của chúng ta sẽ không thể nào hiển hách bằng."
"Kim Mộc Lan của Huyền Vũ Bá tước phủ ư?" Giọng điệu của Từ Thiên Thiên có chút phức tạp.
"Đúng vậy!" Trương Tấn nói: "Nàng được mệnh danh là công chúa của Huyền Vũ thành."
Giọng điệu của hắn càng thêm phức tạp.
Tiếp đó Trương Tấn hỏi: "Nàng có thường gặp cô ấy không? Có thật là đẹp như trong truyền thuyết, võ công cao cường, binh pháp lợi hại như vậy không?"
Từ Thiên Thiên đáp: "Vị công chúa của Huyền Vũ thành này rất kiêu ngạo, chưa từng tham dự những buổi tụ họp của chúng ta, ngay cả lời mời của thiên kim nhà Thái thú nàng cũng không thèm để ý."
"Người ta là hào môn quý tộc mấy trăm năm, đương nhiên là kiêu ngạo rồi." Trương Tấn nói: "À phải rồi, chuyện này là cơ mật, nàng đừng nói cho bất kỳ ai biết."
Từ Thiên Thiên dịu dàng nói: "Thiếp thân biết nặng nhẹ."
...
Sau khi Trương Tấn và Từ Thiên Thiên rời đi, Trầm Lãng lại đi tới trước gương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Cục diện trước mắt này, Trầm Lãng thực sự không hề bất ngờ chút nào.
Khi đọc lại ký ức của thân thể này, Trầm Lãng đã sớm phát hiện ra, hơn hai tháng trước, Từ Thiên Thiên đã đưa ra đủ mọi lời ám chỉ với hắn, ví như hữu duyên vô phận, hay như phụ mẫu ở nhà vô cùng mong nhớ Trầm Lãng. Nhưng Trầm Lãng trước kia trí lực thấp kém, làm sao nghe hiểu được những lời ám chỉ này, cho nên hoàn toàn dửng dưng, vẫn hạnh phúc sống ở Từ gia.
Những lời ám chỉ của Từ Thiên Thiên hoàn toàn vô hiệu, thế nên một tháng trước, Trầm Lãng bỗng nhiên mắc bệnh nặng, lý do cũng đã có sẵn: tà khí đã chuyển sang người hắn.
Đương nhiên, Trầm Lãng không thể chết ngay lập tức được, nên Từ gia đã tìm cho hắn hết đại phu này đến đại phu khác. Kết quả dĩ nhiên là không cứu nổi, cho nên hơn một canh giờ trước, Trầm Lãng của thế giới này đã chết.
Nhưng ai mà ngờ được, Trầm Lãng của địa cầu lại xuyên không đến đây, diễn ra một màn khởi tử hoàn sinh.
Có lẽ vì nể phục kỳ tích khởi tử hoàn sinh này của Trầm Lãng, hoặc có lẽ vì một nguyên nhân nào khác, Từ gia đã không trực tiếp giết người.
Công tử quyền quý Trương Tấn đã vạch trần sự thật, khiến cho Từ Thiên Thiên cũng lột bỏ lớp ngụy trang, trực tiếp mở miệng đuổi Trầm Lãng ra khỏi Từ gia, đoạn tuyệt quan hệ phu thê.
Thật là vội vàng, sau khi xuyên không đến thế giới này, cuộc đời ở rể của hắn chỉ kéo dài hơn một canh giờ.
Chén cơm chùa của Từ gia là ăn không nổi rồi, xem ra phải tìm một chén cơm khác thôi.
Dĩ nhiên, với tư cách là một bác sĩ lại có thêm công năng thấu thị của X-quang, việc nuôi sống bản thân và gia đình là rất đơn giản, chỉ cần mở một y quán là được.
Thế nhưng kiếp trước hắn ngày nào cũng chữa bệnh cứu người, thân tâm đều mệt mỏi. Đời này chỉ muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống một cuộc đời an nhàn.
Khó khăn lắm mới được xuyên không, lại vẫn đi làm thầy thuốc ư? E rằng quá không có tiền đồ.
Khó khăn lắm mới có được một khuôn mặt anh tuấn thế này, không thể lãng phí được, nhất định phải tìm một nơi chốn khác cao sang hơn để nương tựa.
Chẳng qua trước đó, hắn cần phải gây dựng lại danh tiếng của mình cho tốt, mang cái danh ngốc tử này thì không thể nào câu được những tiểu thư quý tộc vừa có tiền có thế, lại xinh đẹp động lòng người kia.
Trong phạm vi mấy trăm dặm, ai là tiểu thư nhà có tiền có thế nhất mà lại chưa thành hôn?
Thiên kim tiểu thư của Huyền Vũ Bá tước phủ, Kim Mộc Lan. Không sai, chính là nàng, vừa rồi Từ Thiên Thiên cũng nói, đây là thiên kim của hào môn trăm năm, là công chúa của Huyền Vũ thành!
...
Trầm Lãng không có bất kỳ đồ đạc nào để thu dọn, bởi vì trong Từ gia không có bất cứ tài vật nào của hắn, cứ thế trực tiếp rời đi.
Thời gian không chờ ta, hắn phải nhanh chóng đi gây dựng sự nghiệp ăn cơm chùa vĩ đại của mình.
"Rầm!"
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, chỉ có điều lần này là bị đẩy ra một cách thô bạo.
Từ quản gia dẫn theo bốn gã gia đinh biết võ xông vào, chỉ vào Trầm Lãng lạnh lùng nói: "Trầm Lãng to gan! Ngươi, một tên nhà quê nghèo kiết xác, sau khi ở rể Từ gia chúng ta, không những trộm cắp tiền bạc trong phủ, mà còn giở trò sàm sỡ với nha hoàn. Tội trạng này đáng lẽ phải bị đánh chết tại chỗ, nhưng Từ gia ta là nhà lương thiện, tạm tha cho ngươi cái mạng chó. Lão gia có lệnh, huỷ bỏ hôn ước giữa Trầm Lãng và tiểu thư, lập tức trục xuất khỏi Từ gia!"
Trầm Lãng trong lòng lại cười một tiếng.
Quả nhiên, muốn đuổi hắn đi cũng cần có lý do, nhất định phải đổ nước bẩn lên người hắn.
Ở rể Từ gia mấy tháng nay, hắn đến nửa đồng bạc cũng chưa từng chạm qua, nói gì đến trộm cắp tiền bạc, còn chuyện sàm sỡ nha hoàn lại càng hoang đường.
"Vì cái mạng quèn của ngươi, vì mạng của cha mẹ em trai ngươi, sau khi ra ngoài phải biết nên nói thế nào." Từ quản gia lạnh giọng nói: "Suýt thì quên ngươi là một kẻ ngốc, ngươi nghe cho rõ đây. Sau khi ra ngoài, ngươi phải nói là chính ngươi đã trộm tiền bạc của Từ gia, sàm sỡ nha hoàn Từ gia, nên mới bị đuổi đi. Nói sai nửa lời, cả nhà ngươi sẽ gặp hoạ, hiểu chưa?"
"Minh bạch." Trầm Lãng đáp.
"Cút!" Từ quản gia quát.
"Vâng, đi ngay đây." Trầm Lãng bước ra ngoài.
"Chậm đã!" Từ quản gia quát lạnh: "Lục soát người hắn! Thứ hạ đẳng như vậy tay chân không sạch sẽ, đừng để hắn trộm đi nửa đồng bạc của nhà ta."
Vài gã gia đinh tiến lên lục soát, toàn thân Trầm Lãng trên dưới không có lấy một món đồ.
"Ngay cả bộ y phục tơ lụa trên người ngươi cũng đáng giá mấy đồng bạc, kẻ sa cơ thất thế như ngươi cả đời cũng không có cơ hội mặc đâu, coi như hời cho ngươi rồi." Từ quản gia phất tay nói: "Người đâu, đuổi Trầm Lãng ra ngoài."
Cứ như vậy, Trầm Lãng bị vài gã gia đinh đuổi ra khỏi đại trạch của Từ gia.
Trên đường bị đuổi khỏi Từ gia, đám nha hoàn chỉ trỏ về phía hắn.
"Cái đồ phế vật này cuối cùng cũng bị đuổi đi rồi."
"Hắn là một tên nghèo hèn, ở Từ gia ăn chùa uống chực mấy tháng trời, đã là hời cho hắn lắm rồi."
"Tiểu thư là nhân vật bực nào, vậy mà trên danh nghĩa đã làm thê tử của hắn mấy tháng, thật là ô uế."
"Nhưng mà, hắn trông đẹp trai thật đó."
"Đẹp trai thì có ích gì, còn ngu hơn heo, đúng là một phế vật vô dụng."
Từ gia rất lớn, tòa nhà rộng mấy chục mẫu, đi mất vài phút đồng hồ.
"Cút đi, cút về cái xó quê của ngươi đi." Một tên gia đinh dùng sức đẩy mạnh Trầm Lãng về phía trước.
Trầm Lãng loạng choạng một hồi, bước ra khỏi cổng lớn của Từ gia.
"Rầm!" Cánh cổng phía sau đóng sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn trời, một vầng minh nguyệt treo trên cao, đã là đêm khuya.
Lục lại trong đầu một chút, tìm được phương hướng về nhà trong trí nhớ, Trầm Lãng liền đi về phía tây bắc.
Nơi này cách nhà hắn chừng bốn mươi mấy dặm, phải đi một quãng đường rất xa, mà lại còn là đêm hôm.
Đi được mấy trăm mét, Trầm Lãng không nhịn được quay đầu nhìn lại đại viện của Từ gia.
Hắn sẽ báo thù, và sẽ rất nhanh, không quá ba ngày!
Hơn nữa, sự báo thù của hắn sẽ không ngừng nghỉ. Quân tử báo thù, từ sáng đến tối.
...
Từ Thiên Thiên đứng ở nơi cao nhất trên lầu các, nhìn bóng lưng rời đi của Trầm Lãng.
"Tên nhóc này mệnh lớn thật." Phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, đó chính là gia chủ Từ Quang Duẫn, người đã gây dựng nên cơ nghiệp to lớn này.
"Phụ thân, hôm nay chúng ta làm vậy có quá lộ liễu không?" Từ Thiên Thiên cau mày nói: "Như vậy sẽ làm tổn hại thanh danh của con."
"Không còn cách nào khác." Gia chủ Từ gia nói: "Trương Tấn công tử nhất định phải thấy cảnh này. Từ gia chúng ta phát triển đến ngày hôm nay, cần một chỗ dựa vững chắc. Trương Tấn công tử là người con rể tốt nhất mà nhà ta có thể với tới, để hắn vui lòng là quan trọng nhất, còn danh tiếng của nhà chúng ta, không hề gì."
"Vâng." Từ Thiên Thiên đáp.
"Hơn nữa, Trầm Lãng là một thằng ngốc, rất thành thật, sau khi trở về sẽ không nói lung tung đâu." Gia chủ Từ gia nói: "Dĩ nhiên, nếu hắn dám nói bậy, nói không chừng cha mẹ, người nhà hắn sẽ gặp vạ lây."
Từ Thiên Thiên lại nhíu mày, nàng cảm thấy những lời này của phụ thân không nên nói ra.
...
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng mà mờ ảo, Trầm Lãng đi suốt đêm về nhà, trên đường chỉ có tiếng côn trùng rả rích.
Đi được khoảng hơn mười dặm, bỗng nhiên có mấy bóng người chặn trước mặt hắn. Năm gã võ sĩ cầm đao vây lấy hắn, ba người phía trước, hai người phía sau.
Nơi đây là hoang giao dã ngoại, không một bóng người.
"Trầm công tử, theo chúng tôi đi một chuyến."
Một mảnh vải bị nhét thẳng vào miệng hắn, khiến hắn không thể lên tiếng, một mảnh vải khác thì bịt mắt hắn lại.
Sau đó, năm người dẫn Trầm Lãng đi vòng vèo trong rừng rậm, mất gần một khắc.
Một khắc sau, Trầm Lãng bị đưa đến một nơi rồi dừng lại.
Có người cởi mảnh vải trên mắt Trầm Lãng ra, đây là một bãi tha ma.
Tổng cộng có tám người, đều cầm đao.
Bốn người đang đào hố, một cái hố rất dài, rất sâu.
"Bang chủ, hố đã đào xong."
"Động thủ đi!" Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mời Trầm công tử xuống hố, sau đó lấp đất chôn lại. Xong việc nhớ thắp nến dâng hương, để Trầm công tử đi đỡ cô quạnh."
Thế này, là muốn chôn sống Trầm Lãng!
Chôn sống!
"Chậm đã!" Trầm Lãng nói: "Bang chủ, ngươi sắp chết rồi!"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dạ Vô Cương (Dịch)