Logo
Trang chủ
Chương 18

Chương 18

Đọc to

Tôi chở mẹ ngồi sau xe, nghe bà nói chuyện điện thoại. Giọng bà cực kỳ bình tĩnh, nhưng nghe cái cách bà ấy gọi lung tung khắp nơi thế này, là tôi biết bà đang hơi loạn lên rồi.

- Alo, B à, chị đây... Chị có chuyện muốn nói với chú... Thằng Bình bị bắt rồi, mới hôm qua... Chú xem có cửa nào, chuẩn bị lo giúp chị... Đâu chị có biết gì đâu, chị mà biết thì ngay lúc ấy chị đã nói với chú ngay, con Linh nó giấu chị, nó cứ bảo xong rồi xong rồi (đang nói dối) đến giờ mới ngã ngửa ra, người ta cho đi khám rồi, sắp vào kho... Ừ, em cứ chuẩn bị tinh thần, có gì thì chị alo là em làm ngay.

- Alo, Long à? Chú em thế này là sao đây?... Thôi được rồi, chú cứ làm đi, chị đợi chú ở cửa quận, xong việc chị có chuyện muốn nói với chú...

- Alo, Hằng à? Cái Linh nói gì với cháu chưa... Biết hết rồi à?... Thôi được rồi, cô qua đây trước... Các cháu qua ngay nhé, chưa chắc đã phải đi Hỏa Lò đâu, nhưng phòng trường hợp xấu... ừ ừ...

Tôi ngồi sau cứ nghe mẹ alo, alo mãi sốt hết cả ruột, tôi quát:

- Mẹ đợi đến khi nào dừng lại hẵng nói chuyện điện thoại đi, đường này hay có cướp giật lắm.

- Đm, thằng nào cướp của tao, bao nhiêu thằng ở đây mà để nó giật điện thoại bà già à?

Nói vậy nhưng mẹ tôi vẫn tắt máy đi để vào túi. Mấy chục cái xe máy bám theo chiếc ôtô vào tận khu vực khám đặc biệt. Bốn ông công an nhìn thấy thế cũng hơi hốt. Lão béo nhất nói:

- Đề nghị mọi người đi đứng có trật tự, bất cứ hành vi chống đối nào cũng sẽ bị cưỡng chế.

Chị tôi giật tay tôi lại bảo:

- Ra ngoài đón chị Hằng với bố mẹ (bố mẹ nuôi).

- Vâng.

Tôi phi xe máy ra ngoài, đã thấy ngoài cổng chật kín 4, 5 cái ôtô đỗ kín cổng bệnh viện. Một ông xăm trổ kín cổ ra đạp cái barie quát:

- Mở ra, định chặn lại làm tiền à? Tao đốt cả cái bệnh viện này bây giờ.

Mấy ông bảo vệ co rúm lại, cổng mở ra, mấy con ôtô gầm rú lao vào viện, có cả bố mẹ nuôi tôi. Mẹ tôi thấy ầm ầm như quân Mông Cổ vội ra nói với bố nuôi tôi:

- Chú bảo chúng nó bình tĩnh, ai có việc thì xuống xe, đừng xuống đông quá công an lại tưởng mình tới gây chuyện, rất bất lợi.

- Vâng. - Quay lên xe nói - Này, này, người nhà thằng Dũng xuống thôi, ai có việc thì xuống, mấy thằng này ngồi im trên xe ấy, mấy đứa kia đứng gọn vào. Nhanh lên.

Rồi đoàn thể khoảng hơn chục người kéo nhau vào khu vực khám, mấy ông đang ngồi lếch thếch như trộm bị bắt quả tang. Tay vẫn bị còng chặt vào nhau, bố nuôi tôi qua nói mấy câu, mấy anh công an mới đứng dãn ra một chút cho mọi người vào. Mẹ tôi nói:

- Tranh thủ ra mua ngay mấy bộ quần áo, kem đánh răng và bột giặt, bàn chải nữa. Bán ngay ở căng tin viện ý. Nhanh lên tạm thời giờ được tiếp tế thoải mái không vào kho rồi thì rất phiền.

Tôi hớt hải chạy đi ngay, mua tạm được 4 cái áo may ô, 4 cái quần đùi, ít bột giặt, bàn chải, kem đánh răng... Rồi lại vội vã quay lại. Không biết mọi người đã nói được những chuyện gì, nhưng anh Bình không thấy đâu, chắc đang vào khám. Ông Dũng rút trong túi quần ra một cái bật lửa đưa cho chị Hằng và nói:

- Trong này là toàn bộ đoạn ghi âm, ghi lại quá trình lấy lời khai. Bằng mọi cách phải lo cho em ra, nhà mình đổ quá nhiều vào bar rồi, em không ra thì sẽ có chuyện. Cần thiết quá thì dùng tới cái này.

Chị Hằng nhận lấy, chưa kịp nói gì, thì ông công an (người quen nhà ông Dũng) nhìn thấy ra nói với chị Hằng vẻ ái ngại:

- Em nghĩ là chị nên vất nó đi thì hơn, chuyện công an hỏi cung, xét cung thế nào, từ xưa tới giờ nó đã là một cái luật ngầm rồi. Nếu anh chị định đi đường thẳng thì hẵng dùng tới nó, còn nếu xác định ngay từ đầu là đi đường vòng, thì vất nó đi, không có lợi đâu.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Mộ Tư Từ (Bạch Nhật Đề Đăng)
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN