Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

- Quay lại chỗ 2A em ơi (tên một cái sàn nhảy cũ của nhà có cổ phần mình nhưng giờ đã phá sản ở cách bar mới khoảng 500m).
- Chị điên à, đang chạy không được, quay lại đấy để chết cả lũ à?
- Phải quay lại, anh Bình có điều dặn dò, anh ấy phải ra đầu thú thôi, nếu không rất to chuyện bar sập mất.
- Chị quay lại thôi, đứng xuống vẫy taxi, em mang xe ra bãi, giờ không thể đi đông được, chết hết.
- Được rồi, đỗ.

Mình thả chị xuống rồi rồ ga phóng nhanh ra bãi, gửi xe xong xuống sờ đến túi quần mới thấy mất điện thoại. Chết mẹ, lúc gọi chị trên bar xong mình quẳng cả điện thoại chạy rồi. Mình phóng vội về 2A, nhưng ở đấy không còn một bóng người. Định liều quay lại quán bar xem tình hình thế nào, nhưng lại chùn tay. Cũng có thể chị về nhà trước, nên mình lại đi ngược về nhà, cửa đóng đèn tắt, không có ai hết. Đi ngang qua mấy quán karaoke, người đứng lố nhố hết ra cả đường, xe cộ lác đác, thi thoảng ngoài đường mấy em cave chạy về xóm trọ từng đoàn trông rất tan tác, có lẽ biến to đã ảnh hưởng đến dọc cả trục đường, các bên nghĩ là có đội kiểm tra liên ngành nên đi tránh động hết. Mình vớ được một ông đi ngược chiều trông quen quen chắc mới gặp trên bar hôm trước, hỏi han sơ qua tình hình, rồi mượn vội cái điện thoại gọi cho chị, vừa thấy chị alo, mình thở phào nói:

- Chị ơi em bị mất điện thoại.
- Thằng này mày bị điên à? Tao giết mày bây giờ, mày đang ở đâu? - Bà ấy hét lên.
- Em đang ở gần nhà.
- Về nhà ngay, đợi tao.
- Vâng.

Lúc sau mình thấy bà ấy ngồi sau một ông xe ôm về nhà, hai mắt sưng húp đỏ hoe vẫn còn run lẩy bẩy. Cửa vừa mở ra, đã đóng sập vào ngay. Chị nói thầm vẫn không giấu tiếng nấc:

- Lên nhà đi ngủ, chốt trái cửa phòng tao lại, tao lấy ít đồ rồi đi ngay. Mẹ hỏi thì bảo là hai anh chị đi ăn đêm về muộn, biết chưa.
- Dạ.

Mình làm đúng theo những lời chị nói, may mẹ không hỏi nếu không lại phải giải trình dài dòng. Xong việc không tắm rửa gì hết, thả người đến rầm một cái lên giường và ngủ.

2h đêm... Điện thoại reo ầm ĩ. Mẹ gọi:

- Dạ mẹ, anh chị đi ăn đêm... - Mình vẫn ngái ngủ, chưa kịp nghe mẹ nói gì đã trả lời trước.
- Câm đi, mang hết đồ nóng ném từ ban công sang nóc nhà hàng xóm nhanh, hình sự sắp vào khám nhà.
- Vâng.

Mình cuống cuồng vẫn cởi trần mặc quần đùi, chạy vội xuống nhà lục hết gầm tủ gầm bàn, gầm ghế ra dùi cui điện, phớ, súng bắn điện, cả hai khẩu airsoft chuyên đi khè bọn trẻ trâu cũng cho hết vào xô, chợt nhớ ra còn hai bình hơi cay dán dưới ghế cũng lột ra nốt, xách vội xô lên tầng thượng ném hẳn sang tận nhà hàng xóm cách đấy 1 nhà rồi vào ghế ngồi run như cầy.

5 phút... 10 phút... 15 phút trôi qua, không thấy có động tĩnh gì, vẫn yên yên. Mình mới khẽ ngồi dậy ra bàn thờ thắp một nén hương. Lạ thật, mẹ vẫn ngủ như không có chuyện gì, có lẽ mọi thứ vẫn ổn, hoặc có thể mẹ mình đã quá từng trải đến độ thần kinh vững hơn bàn thạch. Rồi mình thiếp đi lúc nào không hay...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN