Nó lao lên định chống cự lập tức bị bẻ quặt tay lại đằng sau, chiếc balo sau lưng bị mở tung ra, đồng thời một ông thò tay vào túi quần nó lôi ra một bọc tiền và một túi nilong nhỏ. Ông ấy quát lên
- Cái gì đây?
Nó ngước nhìn cái túi nilong đầy những viên nhỏ nhỏ hồng hồng hai mắt trợn ngược sợ hãi, gào thét thảm thiết
- Cháu không biết, cháu không biết thả cháu ra hu... Huu...
- Còn tay nó lại giải về phường, không biết thì về đấy sẽ biết.
- Chú ơi, cháu con bố Hùng làm bên công an Thành phố.
- Giờ mày là con ông Chung thì may ra mới cứu được mày thôi. - Một thằng áo xanh đóng lon thượng sĩ nhìn nó cười tiện tay phang luôn cho nó một phát dùi cui.
Nó bị còng ngược và ném lên thùng xe như một con lợn, nước mắt nước mũi hòa cùng máu mồm tèm lem. Đây mới gọi là quá đen cho thằng bé.
9h tối tại căn phòng khách cấm cúng quen thuộc của nhà mình
- Nào, zooo, thành công mỹ mãn. - Một lão râu quai nón có những chiếc răng vàng cười vang cả căn phòng.
- Nhờ có chú em cả thôi - Mẹ nó vẫn như mọi khi, một nụ cười xã giao mang nhiều hàm ý.
- Không có chị vạch đường chỉ lối, bọn em cũng không dám làm to thế, hề hề.
- Giờ tất cả về gọn Quảng Ninh rồi ạ? - Mình tò mò hỏi.
- Gọn rồi, đi xe ôm ra bến Mỹ Đình bắt xe Móng Cái hết. Mỗi đứa một xe. Tao bảo chúng nó cạo hết đầu rồi. Mặc áo nhà sư. Có thánh cũng đ" nhận ra được. - Ông cười nhe răng cười, cái răng vàng lóe sáng lên trong ánh đèn tuýt.
- Thế còn xe oto?
- Xe thuê thôi, dán đề can đổi màu, dán số điện thoại taxi hết cả sáng đấy. Lên xe được một đoạn, mỗi đứa đi một nơi. Đi được khoảng 1km. Là lao hết vào ngõ, xé đề can thay biển lại. Mẹ mày căn giờ như thánh ý, giờ đấy các con giời đi ăn cả. Đèn đỏ vượt vô tư. Không con giời nào dám qua chặn. Nào, em kính riêng chị một chén vì tính toán liệu việc hơn thần. - Lão răng vàng nâng cốc cụng ly mẹ mình.