Logo
Trang chủ
Chương 51

Chương 51

Đọc to

Tuyệt vời! Đây là phiên bản đã được viết lại theo chuẩn tiếng Việt, giữ nguyên văn phong của bạn:

- "Nghe chú B nói nhà chú hôm nay có chuyện, chị thành thật chia buồn với chú. Vậy mà đêm hôm vẫn lặn lội qua đây với nhà chị, chắc chuyện của cháu Bình có tin mừng phải không?" - Mẹ mình vẫn nói giọng ngọt nhạt, miệng cười tay pha nước chè và rót đều ra từng cốc.

- "Dạ, không chị ạ. Bọn em qua đây có chuyện nhờ chị giúp." - Chú B từ tốn nói. - "Chú Hùng đây hôm nay bị bọn nào trả thù, thôi chuyện cửa hàng chẳng nói làm gì. Nhưng thằng con trai thì lại đang bị giữ trên phường nhà mình. Em cũng nói với chú là chị có mối quan hệ tốt với phường. Muốn nhờ chị ra mặt xin giúp cho cháu. Chuyện cũng chưa đâu vào đâu cả, nhưng vỡ lở ra thì chẳng hay. Mà chị biết đấy bên công an đấu đá nhau từng ngày, bình thường thì chẳng sao nhưng hở ra là chỉ tìm cớ dìm nhau xuống..."

- "Chị cũng nghe qua chuyện nhà chú rồi, đồn ầm cả Hà Nội lên, chắc là gặp phải bọn đầu gấu thôi chứ mình không làm gì có lỗi với ai, lo gì người ta trả thù chú Hùng nhỉ?" - Mẹ mình lại ngọt nhạt, mấy câu cuối bà cố ý dài giọng châm biếm. Ông Hùng nghe thấy hoảng hốt tuột tay làm rơi cốc đến choang một cái xuống sàn. Miệng vừa lắp bắp vừa rối rít xin lỗi.

- "Còn chuyện của cháu, để chị hỏi xem thế nào, thường thì những vụ thế này phường chưa chuyển hồ sơ lên quận vội đâu, còn xem động thái người nhà ra làm sao đã. Còn một khi đã lên quận thì nhà chú cứ xác định tầm 2 năm là vừa, đã chứa cái của ấy trong người thì dù vô tình hay hữu ý cũng chẳng thoát được án đâu."

- "Chị hết sức giúp em với, em năm nay năm xung tháng hạn, lại sắp có đại hội chi bộ, việc này mà vỡ ra em sợ đến chỗ ngồi còn chẳng vững chứ đừng nói tới chuyện thăng tiến. Ơn này em không dám quên, sau này chị gọi một tiếng việc của chị cũng là việc của em." - Lão Hùng ngồi im nãy giờ mới dám lên tiếng.

Mình thiếu chút nữa là nhổ toẹt bãi nước bọt ra nền nhà, khinh thật. Thằng bố này chỉ lo tới cái ghế của mình chứ lo gì cho ông tướng con giờ đang nằm trong phường đâu. Tội dính tới ma túy theo nó biết thì bị đánh nặng nhất, chút nữa sợ có nhìn thấy con sợ chúng nó đánh cho sưng hết người rồi không cả nhận ra được. Mình có cảm giác như câu chuyện ngày hôm nay, chưa ai dám chơi bài ngửa hẳn ra, dù hai bên đã biết hết bài tẩy của nhau rồi. Một bên thì ngọt nhạt dửng dưng, một bên thì run rẩy, lo sợ.

- "Thôi được rồi, trên quận thì chị sợ hơi quá sức, chứ bọn dưới phường thì toàn người nhà cả, chị hứa sẽ báo cho chú tin mừng sớm nhất. Chú đã vừa ý chưa?"

- "Vâng, còn chuyện của cháu Bình, em hứa sẽ cố gắng. Mong chị thư thư cho em khoảng 2 tháng."

- "Chú này cứ đùa chị." - Mẹ lại cười - "Hai tháng thì hồ sơ đã hoàn tất để đưa lên viện rồi, lúc đấy quyền nằm trong tay viện, chị đưa cửa nào mà chả xuôi, đâu dám làm phiền tới chú nữa."

- "Em thật sự không biết phải làm sao..."

- "Thôi được rồi, chị với chú cứ hiểu ý nhau thế là được rồi. Cũng muộn rồi, đi khuya quá lại không hay. Chuyện hôm nay chị cũng đã nghe, chị sẽ cố gắng. Còn chuyện của chị, chú cứ cố được tới đâu là chị mừng. Còn không thì âu cũng là cái số, đành vậy. Chuyện cũng chỉ có thế, chị em mình nói ít hiểu nhiều, nói dài nói dai lại thành nói dại không hay. Nhà chị hôm nay cũng có khách, chị không mang tiếng thất lễ, chú B ở lại chị bàn chút chuyện. Chú Hùng nếu không phiền để chị bảo cháu đưa chú về nhé, mang tiếng xấu đuổi khách mất rồi."

- "Thôi chị ạ, xe em để dưới kia. Làm phiền chị rồi..."
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ở trọ vùng cao
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN