- "Cứ biết thế."
Im lặng một lúc, như kiểu tất cả đang suy nghĩ về điều gì. Bà lại lên tiếng
- "Chống thù trong giặc ngoài, giặc ngoài lo xong rồi, giờ muốn tính tới thù trong đây."
- "Con chẳng muốn an hem lại đấu đá nhau mẹ ạ. Giá mà biết người ta muốn cái gì mình cũng sẵn sang cho không để được yên." - Chị lại vò vò trán, xoa xoa hai thái dương ra chiều đau đầu vì suy nghĩ.
- "Giờ là lúc nhạy cảm, hoặc là mình sẽ đạp người ta, hoặc là người ta sẽ đạp mình. Chẳng có ai được yên hết. Nếu con cảm thấy rằng không đủ sức cáng đáng mọi chuyện, thì rút chân ra còn kịp. Còn không thì đây là cơ hội để con có được những thứ mình muốn mà chẳng phải bỏ ra quá nhiều công sức..." - Mẹ nói với giọng nhỏ nhẹ và chân thành ít khi thấy ở bà.
- "Con chỉ muốn yên bình thôi" - Chị lớn tiếng ngắt lời mẹ.
- "Tùy con."
Rồi mẹ đứng dậy chậm chãi bước lên tầng, dáng bà cứ tội tội khổ khổ, khác với cái dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ những ngày bình thường. Mình nhìn thấy và chợt có cái gì đó chạnh lòng. Hóa ra tuổi tác chẳng chừa một ai, lòng hơi gợn lên chút cồn cào. Mình cũng bật dậy chạy vội lên cầu thang níu níu vai mẹ khẽ nói thầm đủ để chị không nghe thấy
- "Mẹ ơi, hay... Để con nhé."
Bà đứng sững một lúc, rồi như hiểu ra cái mà mình đang muốn nói đến. Bà lắc đầu cười
- "Sư bố anh, không phải chuyện của anh."
- "Nhưng con cũng lớn rồi, có thể làm được"
- "Hẵng cứ biết thế, rồi chị mày sẽ nghĩ khác ngay thôi."
- "Vâng."