Logo
Trang chủ
Chương 56

Chương 56

Đọc to

- "Sao là sao chứ?" - Con bé phá lên cười - "Mày bắt đầu học tính cẩn thận từ ai thế? Cái này là đồ tàu thôi, Mày nghĩ bên công an sản xuất ra cái này à? bọn tao cũng chỉ mua lại từ mấy công ty xuất nhập khẩu thôi. Thiết bị nghe lén quay trộm thì Hà Nội bán nhan nhản, miễn là mày đừng khai là lấy từ tao là được. Mẹ, tao nói chuyện với cả thằng bán hàng, chủ yếu là bán cho mấy ông thám tử với vợ chồng theo dõi nhau, thâm chí đầy bố sinh viên ở xóm trọ còn mua cả camera lắp vào phòng tắm, bệnh hoạn vãi lều. Sắp 19/8 với 2/9 bên an ninh cũng thắt chặt hơn chút. Camera ở các ngã tư được tăng cường, với cả nhập thêm ít đồ về cho anh em trinh sát. Nhiều lúc đi xe bus gặp bọn phản động lên nói nhăng nói cuội gô cổ được chúng nó về mà không làm gì được vì chúng nó mang quốc tịch nước ngoài, lại được bảo lãnh. Mình thì không ghi lại được vì đ" có bằng chứng, uất lắm."

- "Mà mày không tò mò là tao mua làm gì à?"

- "Tao chẳng quan tâm, mày thì có bao giờ làm cái gì tử tế đâu." - Con bé lại cười đểu.

- "À, tiện nói đến vụ camera, mày có biết đêm ấy ở phòng trực ban..."

- "Mày định hỏi là ai trực ban đêm mà chúng mày gây chuyện chứ gì?" - Con bé lại ngắt lời mình.

- "Ukm, tao cũng muốn biết chút ít."

- "Để làm gì chứ? Để mày lại đập nát nhà người ta như nhà chú Hùng à? Mày vẫn không phục vì chuyện cái camera ghi lại hình à? Vụ của chúng mày đâu phải chỉ vì bị ghi lại mà bên công an bới lên đâu. Mày phải hiểu là điểm mấu chốt ở đây là tiếng súng, chúng mày chống người thi hành công vụ có tổ chức và gây hậu quả nghiêm trọng. Mày nên quên luôn chuyện ấy đi, đừng bới tung nó lên nữa, dù tao có nói cho mày biết là đêm ấy ai trực ban thì làm sao chứ? Mày có dám khẳng định là do người ta báo cáo lên lãnh đạo không hay là do ai khác? Hơn nữa không phải chỉ có thành phố có camera, quận có, phường có. Một số đơn vị nhà nước và tư nhân khác được cấp phép cũng có."

- "Rồi rồi, biết rồi, mày nói nhiều quá, lải nhải y như mẹ tao."

- "Nói là công an, chứ thực ra tao cũng chỉ là công chức bình thường thôi. Không như một số bộ phận khác. Cái gì giúp được mày thì tao không ngại, nhưng mày cũng phải giữ cho tao. Chuyện nhà lão Hùng đấy, đồn ầm cả cơ quan lên. Ai cũng biết nhưng chẳng ai nói ra. Tao không biết có chuyện gì xảy ra với nhà mày, nhưng chúng mày đừng làm khó bố B nữa (con này có thói quen gọi chú B là bố vì ngày xưa chú ấy nâng đỡ đưa nó vào làm trong công an thành phố), bố còn mấy năm nữa đâu. Dĩ nhiên công an giao du với băng đảng xưa nay là chuyện bình thường nhưng xảy ra sự cố gì thì khó ăn khó nói lắm... Mày biết đấy giờ bố đang mất tín nhiệm lắm."

- "Cái này là chuyện giữa mẹ tao với chú B, tao không biết. Nhưng chuyện giữa tao và mày thì tao đảm bảo."

- "Tao thì có gì để mất đâu." - Con bé lại cười to. - "Cũng chỉ là cái lon thượng sĩ quèn thôi mà, ukm, rồi biết thế."

6h30, tại phòng ăn nhà mình

- "Chị Hằng hôm nay không thấy qua nhỉ?"

- "Tao cũng chẳng mong tiếp đón nó trong nhà này đâu." - Mẹ vừa đút thìa bột cho con bé cháu vừa lầm bầm nói.

- "Bố bảo tối nay họp cổ đông, lại họp, suốt ngày họp mà chả để làm cái gì" - Quay sang mình - "Mày đèo chị đi nhé?"

- "Tối nay em bận, tí đi sinh nhật đứa bạn, chị chịu khó đi taxi đi." - Mình nhăn mặt.

- "Mày thì lúc nào cũng sinh nhật với sinh nhẽo, nước đến đ*t rồi mà còn lo chơi bời."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tóm tắt lịch sử Việt Nam bằng một bài thơ
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN