"Mẹ kiếp, đây là sàn nhảy chứ có phải cái quán nhậu nhà chúng mày đâu mà gào với hét ầm ĩ lên thế? Thích hò hét thì ra vỉa hè mà làm!"
Mấy tên kia nháo nhào liếc mắt sang, thấy chỉ là một ông già say khướt, lại còn dám đội mũ lưỡi trai vào bar, thôi thì dĩ hòa vi quý cho xong chuyện. Một thằng ăn mặc bảnh bao, áo sơ mi dài tay (chắc là để che hình xăm), đóng thùng chỉnh tề, cầm hai ly rượu cười toe toét ra vẻ hòa nhã:
"Thôi bác, chắc bác mới ở đâu về nên chưa quen, bọn con ở đây nó thế quen rồi, bác thông cảm. Thôi thì trước lạ sau quen, bọn con mời bác một ly cho vui."
"Tao không thèm xin rượu của chúng mày. Tao không thiếu tiền. Đây tiền đây!" Lão già lôi trong người ra một xấp tiền dày cộm toàn tờ 500 nghìn ném tung tóe lên bàn DJ. "Mỗi em gái ở đây một ly cocktail, mỗi bàn một chai Chivas 18. Hôm nay tao bao cả cái bar này, tao không xin rượu của ai hết!"
Cả quán hò reo ầm ĩ, nâng ly chúc tụng. Mấy em dancer được thể uốn éo ve vãn quanh lão già, hai tay vuốt ve từ mặt xuống ngực, lão cười ha hả mặc cho bọn dancer diễn trò. Thằng kia đứng chôn chân một lúc, đập choang hai ly rượu, cởi phăng cái áo sơ mi ra, rút sau lưng một cái dùi cui điện bấm tách tách chửi đổng:
"Thằng chó già này, mày cậy có tiền định sỉ nhục bọn tao à? Nhập gia tùy tục, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết bọn tao là ai!"
"Ê, mất dạy hả mày? Đánh nhau với ông già tay không tấc sắt mà dùng dùi cui điện à?" Một thằng mặc quần rằn ri đứng gần đó nhấc cả cái bình shisha to tướng lên bằng một tay lắc lư thị uy: "Ngon thì vào đây!"
"Kệ tao!" Lão già hét lớn một tiếng lao vào bẻ tay thằng cầm dùi cui điện. Ngồi đằng xa không nghe rõ tiếng tay chân nó ra làm sao, nhưng tiếng rú xé tan màn nhạc DJ của nó thì không lẫn đi đâu được, cường độ âm thanh phát ra khẳng định một điều là thằng này không thể tham chiến được nữa. Cả bar hoảng loạn, chia ra đủ loại thành phần. Đám PR và nhân viên dạt hết vào góc, nửa sợ sệt nhưng vẫn tỏ vẻ ngưỡng mộ kèm theo những tiếng cổ vũ rụt rè. Nửa khác chửi rủa cũng trong một trạng thái hoảng loạn xen lẫn tò mò. Một vài nhân viên bảo vệ gọi hỗ trợ qua bộ đàm. Hai đám uống rượu còn lại lập tức lao vào hỗn chiến với đủ thứ vũ khí thô sơ. Không khó nhận ra lão già với đội quần rằn ri kia có kinh nghiệm hơn hẳn về kỹ thuật đánh nhau. Thay vì cầm chai lọ đập phá vung vẩy một cách phí sức, những đường đánh rất bài bản và sặc mùi chuyên nghiệp mà mình thoáng qua rất quen như đã thấy ở đâu. Quay sang bên chị mình thấy bà ấy mắt dán vào trận đánh nhưng tay đang nhắn tin, còn bà Hằng vẫn quan sát thi thoảng cười một cách vô cùng kín đáo, không hề có chút bận tâm hay tỏ vẻ lo lắng gì. Mình ghé sát thì thầm vào tai chị: "Gọi rồi hả chị?" "Gọi thôi, nước đục thả câu, vẫn theo kế hoạch, nhanh rồi rút trước khi công an tới," bà ấy cũng ghé sát vào tai mình thì thầm lại. Một đám bảo vệ xông thẳng vào can ngăn kèm theo trấn áp. Bất ngờ một thằng trông xe lao thẳng lên đạp cửa quán bar hốt hoảng kéo tay bà Hằng:
"Chị ơi, có bọn nào đến đập xe ô tô của khách, đập vỡ nát kính cả con Innova của chị rồi!"