-Ý em sao?
-Em phụ thuộc vào anh, một phần cuộc sống của em gắn liền vào anh.- Chị nói nhẹ nhàng.
-Sao?
-Anh và em cùng bước trên một con đường, bây giờ thì tới ngã rẽ rồi. Em chỉ có thể rẽ một hướng, nhưng anh có quyền chọn: 1. Là đi cùng em, theo hướng của em, sẽ nhiều chông gai, nhưng anh và em cùng vượt qua. 2. Là đi chọn con đường khác, bằng phẳng hơn. Nhưng anh chỉ bước một mình thôi. Anh chọn đi.- Chị vừa nói, vừa nấc. Chị sao lúc này dễ khóc thế nhỉ?
Em ngồi ngơ ngơ đó. Thật ra lựa chọn của em là số 1. Nhưng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào đã.
-Nếu con đường em đi bằng phẳng, anh sẽ để em đi một mình. Nhưng nếu có nhiều chông gai thì anh sẽ cùng em đi đến cùng.
Chị ngước lên nhìn em, rồi chị nói:
-Em cố tình chọn con đường chông gai, để đi cùng anh.
-Vậy thì anh theo em thôi…- Em cười nói.
Chị cũng cười, cười tươi chứ không còn gượng gạo nữa… Cũng muốn nói với chị nhiều điều nữa. Về mẹ chị, về gia đình kia. Nhưng em sợ, sợ rồi chị lại lo lắng nên thôi. Đợi khi nào chị dịu rồi hỏi vậy.
-Anh có lo lắng không?- Chị hỏi.
-Em nghĩ sao. Không lo sao được. Còn em?
-Lo lắng làm gì, anh cùng em mà. Sợ anh không dám thôi.
-Đừng xem thường anh.
-hihi