Đi vòng vòng, chị mua một số đồ linh tinh rồi cũng về. Em xách đồ phụ chị, đi ra cổng, kêu chị đứng đợi đó em đi lấy xe. Bước ra lấy xe thì thấy gió lạnh thật, em dự là đúng ngay mà. Hồi nãy không lấy áo khoác là chết cmnr. Chạy xe tới chỗ chị, mở cốp xe ra lấy áo cho chị:
- Em mặc vào đi!
- Anh mặc đi.
- Anh nói nghe không? Mặc đi, cãi đánh phát chết giờ.
- Em ngồi sau có lạnh đâu. Anh chở thì mặc.
- Em mặc đi, em mặc ấm, tí ngồi sau ôm anh cho ấm.
- Xía. - Thế mà chị vẫn mặc.
Lên xe, để đồ đâu đó gọn gàng, để trong cốp, phía trước. Chị kêu để chị xách phụ, mà em kêu thôi, để lên trước luôn. Xách phụ mà để ở giữa thì ôm cmn gì nữa.
Xõa tay áo xuống cho đỡ lạnh, chở chị về. Chị chỉ ôm eo theo kiểu ôm hờ thôi. Rất ít khi chị ôm cứng ngắt như mấy em teen, hầu như là không có. Chị ngồi gần đến mắc cái (.)(.) chạm vào lưng em là may lắm rồi. Mơ ước nhỏ nhoi của em là được muốn chị ôm như mấy em teen, cứng ngắt và sát rạt không có 1 nm hở nào cơ. Chạy được 1 tí, em nắm tay chị kéo gần hơn xíu. Vâng! 1 xíu là 1 xíu thôi, mà thôi kệ mẹ, cũng chả ép chị được. Nên thôi. Để vậy chở chị về luôn.
- Anh?
- Hở?
- Chiếc Novou anh thường chạy đâu?
- Cầm rồi.
- Cái gì?
- Cầm rồi chứ gì.
- Sao cầm? Cầm nhiêu?
- 15 triệu. Thua bóng nên cầm.
- Ba mẹ có nói gì không?
- Có phải xe anh đâu mà nói.
- Không phải xe anh mà lúc trước anh chạy suốt. Dối em hả?
- Xe của ông anh họ. Thân nên lấy xe đi thôi.
- Anh đừng có nói xạo em.
- Thiệt mà. Anh mà làm gì có tiền mua xe đó… anh mà cầm chắc cha mẹ giết anh…blah…blah. - em chém.