Logo
Trang chủ
Chương 43

Chương 43

Đọc to

Lúc xem phim có mấy cảnh tương tự vậy thì thấy bình thường, giờ đây trải nghiệm nó lần đầu thì mới biết cảm giác của người trong cuộc.
Em từ từ bình tĩnh lại rồi lấy điện thoại gọi báo cho anh K để anh K gọi cho mẹ Lacoste, em không biết số mẹ nó.

Rồi khoảng 30p sau anh K chở mẹ Lacoste đến bệnh viện gặp em, mẹ nó khóc quá trời luôn, nhưng nó đang trong phòng cấp cứu, chưa được vào gặp, mẹ nó cứ xỉu lên xỉu xuống, em với anh K dỗ mãi mới dịu được phần nào.
….
Hồi sau thì mấy bà y tá gọi em, mẹ Lacoste vội đứng dậy đến chỗ y tá hỏi han liên tục.
Y tá nói không sao, chấn thương không đến nỗi nghiêm trọng, do con bé bị shock bất ngờ nên ngất xỉu.
Lacoste được băng cái đầu, may mấy mũi trên trán, em nhìn mà nhớ lại hồi em nằm viện.
Hồi nữa mẹ nó cám ơn em rối rít rồi khuyên em về nghỉ ngơi, còn bác ở lại chăm sóc nó.

Em với anh K ra về, anh K hỏi chuyện rồi em kể cho nghe. Ảnh nói em:
- Em có duyên với B.N đấy. Cái đó gọi là giác quan thứ 6.
Em cũng chả tin vào mấy cái đó, anh nói thì cứ ầm ừ thôi, mà thấy cũng đúng, tự dưng đúng hôm nay em lại muốn quay lại quán ngắm gái.
Có lẽ em với nó có duyên thật, duyên đến nỗi lụm được nguyên cái quần sịp thần thánh, chuyện đó hi hữu đấy.
Đoạn rồi em chào anh K, rồi bắt đầu thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đệt, chiếc 67 của em, em bắt xe ôm chạy lại hiện trường, vừa đi vừa cầu nguyện nó sẽ còn nguyên ở đó.
Rồi đến nơi, chiếc xe đã bốc hơi.
Em buồn lắm, rồi thì cũng kệ, coi như của đi thay người.
Đang loay hoay lấy điếu 3 số ra hút thì có một bác xe ôm bên đường hú em, em nhìn qua thì thấy cái bác bắt mạch cho con Lacoste khi nãy, bác ấy chạy xe ôm, em càng mừng hơn khi thấy chiếc 67 của em đậu kế chiếc Dream của bác, em mừng lắm mấy thím ợ, em vội chạy sang cám ơn bác, rồi bác hỏi han con Lacoste, hai bác cháu ngồi chém gió một hồi thì em về.
Nhờ những người như bác xe ôm ấy mà trong mắt em xã hội mình còn rất đẹp, nhất là cái quận Bình Thạnh này, đúng với cái tên của nó “Bình Thạnh”.
Tối hôm ấy em về ngủ một giấc say mèm vì quá mệt.

Sáng hôm sau em trốn học, trên đường em ghé mua một con gấu bông to rồi đến bệnh viện thăm Lacoste.
Em vi vu trên chiếc 67 huyền thoại cùng con gấu bông to được đặt nằm trên bình xăng xe mà thẳng tiến đến bệnh viện…
Đến bệnh viện, em chầm chầm cùng con gấu bông trên tay bước vào phòng, Lacoste đang ngồi một mình buồn hiu trên giường bệnh, nó đeo cặp kính mới, nhìn dễ thương hơn hẳn, mặc dù bị băng bó nguyên cả cái đầu.
- B.N ơi!
Nó quay sang nhìn em, em bước đến bên giường, nhẹ nhàng để con gấu lên người nó.
- Anh tặng em nè!
Nó tròn xoe mắt nhìn em một hồi rồi bắt đầu mếu, rưng rưng nước mắt…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Thánh Vương [Dịch]
Quay lại truyện Chị quản lý dễ thương
BÌNH LUẬN