Logo
Trang chủ
Chương 93

Chương 93

Đọc to

Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ.
Rồi em nghe một cái "Xoảng".

- B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?

Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.

- Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!

Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.

- Hu hu! Con xin lỗi mẹ…

Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.

- Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
- Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.

Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái "bịch". Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.

- Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!

Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc. Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.

- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!

Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.

- Mày! Mày! Mày biến đi!

Rồi bác ấy nhìn sang em:

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành
Quay lại truyện Chị quản lý dễ thương
BÌNH LUẬN