Lam Tiêu chẳng vội rời đi, tiếp tục ngồi tại đó, nhấp từng ngụm cà phê. Làm sao hắn có thể để Lam Hiên Vũ đi tòng quân chứ? Tòng quân mang ý nghĩa gì?
Muốn tòng quân, điều đầu tiên phải trải qua là thẩm tra nghiêm ngặt về gia thế, bối cảnh gia đình và tình hình bản thân. Thế nhưng Lam Hiên Vũ có lai lịch ra sao? Có thể chịu được tra xét chăng? Đáp án đương nhiên là phủ định.
Ghi chép về sự ra đời của Lam Hiên Vũ vốn dĩ là do hắn tìm người tạo ra mà! Đây là một hài tử sinh ra từ trong trứng đó!
Cho nên, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để Lam Hiên Vũ đi tòng quân. Hiện tại, hắn chỉ mong nhi tử có thể khỏe mạnh, bình an, thế là đủ rồi.
“Lam Hiên Vũ!”
Nghe thanh âm truyền đến từ phía sau, Lam Hiên Vũ bước chân không hề dừng lại, biểu lộ cũng có chút phiền muộn.
Diệp Linh Đồng hai ba bước đuổi kịp hắn, nói: “Ngươi làm gì? Có biết lễ phép là gì không? Ta đang gọi ngươi đó.”
Nghe thanh âm đầy vẻ bất mãn của nàng, Lam Hiên Vũ tức giận nói: “Ngươi có thôi đi không hả? Ngươi là lớp Nhất, ta là lớp Nhị, ngươi không có việc gì lại cứ tới gây phiền phức cho ta làm gì? Ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Diệp Linh Đồng lập tức buồn bã: “Ta cứ thế khiến ngươi chán ghét sao?”
Lam Hiên Vũ lúc này mới dừng bước, nhìn nàng, nói: “Nếu như mỗi lần ta nhìn thấy ngươi đều muốn bắt nạt ngươi, vậy ngươi có chán ghét ta không? Ngươi chính là như vậy. Hừ!” Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Diệp Linh Đồng bị hắn nói cho ngẩn người, nhưng lập tức phẫn nộ, hét lớn vào mặt hắn: “Ta bắt nạt ngươi sao? Mỗi lần bị thương đều là ta đây, ta làm sao bắt nạt ngươi được chứ? Ngươi có biết xấu hổ không hả? Lam Hiên Vũ, ngươi đợi đó cho ta! Chúng ta sát hạch Ban Thiếu Niên Cao Năng rồi sẽ thấy!”
Lam Hiên Vũ có chút phiền muộn, mỗi lần gặp Diệp Linh Đồng đều như vậy, thế nhưng học viện cũng chỉ lớn có vậy, năm Nhất cũng chỉ có vài ban đó thôi, muốn tránh mặt nàng thì nói dễ hơn làm sao? Cũng chỉ có mấy tháng nàng không có mặt là thanh tịnh nhất, cũng bớt được khối phiền toái.
Hắn cũng không phải sợ Diệp Linh Đồng, chẳng qua là cảm thấy nàng hơi phiền phức.
Thu Vũ Hinh đã đến sớm, thấy Lam Hiên Vũ, trên mặt tự nhiên nở nụ cười.
“Thu lão sư tốt.” Lam Hiên Vũ hết sức lễ phép vấn an nàng.
Thu Vũ Hinh nói: “Ngày nghỉ chuẩn bị thế nào rồi?”
Lam Hiên Vũ cười cười, nói: “Rất tốt. Thu lão sư, hồn lực của ta đã là Thập Tứ cấp.”
“Tốt, tốt!” Thu Vũ Hinh vui mừng khôn xiết, tốc độ tăng hồn lực của Lam Hiên Vũ cuối cùng cũng được đẩy nhanh, đây là một hiện tượng tốt. Nhưng phẩm chất tổng thể của hài tử này lại không thể hoàn toàn dùng hồn lực để đánh giá.
“Lát nữa ngươi không cần tham gia lễ khai giảng năm học mới. Hôm nay giám khảo của Thiên La Bản Viện Hồn Sư Sơ Cấp Học Viện chúng ta sẽ đến, lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới đó.”
“À, vâng.” Lam Hiên Vũ đáp một tiếng. Hắn cũng không mấy căng thẳng, chỉ là sát hạch mà thôi, hắn đối với bản thân vẫn rất có lòng tin.
Nếu như không có Na Na lão sư, sự việc tại Cao Ốc Thiên Tế lần đó nhất định sẽ để lại ám ảnh trong lòng hắn, thậm chí có khả năng khiến tính cách hắn trở nên nhu nhược. Na Na lão sư kịp thời chạy đến, không những cứu được hai mẹ con họ, đồng thời cũng khiến hắn trở nên dũng cảm hơn.
Đặc biệt là cảnh tượng nàng phất tay một cái liền đánh tan chiến hạm, càng khắc sâu vào trong óc hắn.
Hắn luôn nghĩ: Ta chính là đệ tử của Na Na lão sư đó, Na Na lão sư cường đại như vậy, ta cũng nhất định sẽ trở nên rất mạnh.
Cho nên, hắn không hề nhát gan, ngược lại còn tự tin hơn nhiều.
Mà lại, tự tin bắt nguồn từ sự nỗ lực. Bản thân hắn cảm thấy, ít nhất trong suốt kỳ nghỉ, hẳn là không có vị bạn học nào nỗ lực hơn mình.
Rất nhanh, chúng học sinh đều đã đến đông đủ, lễ khai giảng lập tức bắt đầu. Thu Vũ Hinh hướng Lam Hiên Vũ vẫy vẫy tay, liền dẫn hắn ra khỏi giảng đường.
Vừa ra giảng đường, Lam Hiên Vũ liền thấy Diệp Linh Đồng với khuôn mặt lạnh lùng. Không hề nghi ngờ, Diệp Linh Đồng là đại biểu năm Nhị ban Nhất đi ra.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng quay đầu đi chỗ khác.
Cung Anh Hào cùng Thu Vũ Hinh cũng liếc nhìn nhau, Thu Vũ Hinh cười híp mắt, Cung Anh Hào lại nhíu mày. Chuyện Lam Hiên Vũ áp chế Diệp Linh Đồng vào học kỳ trước vẫn còn lưu lại bóng mờ trong lòng hắn.
Nếu nói Diệp Linh Đồng là ưu tú, thì Lam Hiên Vũ này lại có chút quái dị. Rõ ràng nhìn qua hắn không mạnh bằng Diệp Linh Đồng, thế nhưng Diệp Linh Đồng lại mỗi lần cứ thế thua trong tay hắn. Hơn nữa, Cung Anh Hào hoàn toàn có thể khẳng định, Diệp Linh Đồng tuyệt đối không hề nương tay.
“Thu lão sư.” Cung Anh Hào chào Thu Vũ Hinh.
“Cung lão sư.” Thu Vũ Hinh cười híp mắt đáp lễ.
“Chúng ta cùng một chỗ?” Cung Anh Hào làm ra thủ thế “Thỉnh”.
“Tốt!”
Hai vị lão sư đi trước, Lam Hiên Vũ cùng Diệp Linh Đồng tự nhiên là sánh vai đi theo sau.
“Ngươi nhất định phải chết.” Diệp Linh Đồng không hề phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình uy hiếp Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ khẽ bĩu môi, liền làm như không thấy. Diệp Linh Đồng nhìn cái vẻ mặt này của hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, liền muốn vươn tay ra túm lấy hắn. Lam Hiên Vũ dưới chân khẽ động, liền không để lại dấu vết mà né tránh.
“Thu lão sư, Diệp Linh Đồng túm ta!” Lam Hiên Vũ đột nhiên kêu lên.
Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy tay của Diệp Linh Đồng vẫn còn đang giơ giữa không trung, còn Lam Hiên Vũ thì một mặt tủi thân nhìn Thu Vũ Hinh.
Cung Anh Hào không nhịn được nói: “Linh Đồng, ngươi làm gì?”
“Cung lão sư, ta. . .” Diệp Linh Đồng muốn giải thích, thế nhưng nàng phát hiện mình căn bản không thể giải thích được, bởi vì đúng là nàng muốn túm lấy hắn mà! Thế nhưng, cái tên này lại dám nói với lão sư, thật không biết xấu hổ sao?
Thu Vũ Hinh thì nói với Lam Hiên Vũ: “Túm một cái thì cứ túm một cái chứ, ngươi một đứa con trai thì sợ gì, đừng làm vẻ ngạc nhiên.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nàng lại kéo Lam Hiên Vũ về phía mình, khoác vai hắn rồi đi thẳng về phía trước.
Diệp Linh Đồng suýt chút nữa bật khóc.
Cung Anh Hào khóe miệng giật giật, thật sự muốn hét lớn một tiếng: “Thu Vũ Hinh ta liều mạng với ngươi!”
Từ khi Lam Hiên Vũ đến, cuộc cạnh tranh giữa hai vị chủ nhiệm lớp bọn họ, hắn liền chưa từng thắng.
Võ trường.
Võ trường của học viện vô cùng rộng rãi, khán đài có thể dung chứa hai ngàn người.
Võ trường của Hồn Sư Học Viện khác biệt so với các học viện thông thường. Bên trong có chuyên môn Hồn Đạo Khí phòng ngự, cũng có chút giống Diễn Võ Trường, còn có đủ loại thiết bị phụ trợ cùng thiết bị chiếu sáng. Thông thường mà nói, chỉ khi tiến hành diễn luyện thực chiến, mới sắp xếp địa điểm tại nơi này.
Lúc này, một bên võ trường đã bày biện mười mấy đài thiết bị, vài người đang bận rộn.
Ngoài Thu Vũ Hinh và Cung Anh Hào ra, còn có vài vị lão sư khác dẫn học sinh của mình đi vào võ trường. Học sinh năm Nhị chỉ có Lam Hiên Vũ và Diệp Linh Đồng hai người, còn lại đều là học sinh năm Ba.
Bên Phân Viện Thành Tử La, danh ngạch đăng ký cho Ban Thiếu Niên Cao Năng có mười vị trí, nhưng không nhất định sẽ tuyển đủ mười người, mà còn tùy thuộc vào năng lực. Cho nên, sau khi lãnh đạo học viện thương lượng, tự nhiên sẽ tận khả năng lựa chọn những học sinh có phẩm chất tổng thể cao để tham gia sát hạch.
Ban đầu, học viện định tuyển tất cả từ học sinh năm Ba, chính Thu Vũ Hinh và Cung Anh Hào đã cực lực đề cử Lam Hiên Vũ và Diệp Linh Đồng, hai người họ mới có tư cách đến đây cùng tham gia sát hạch.
Tuổi trẻ đương nhiên có ưu thế, nhưng đồng thời, còn cần phải có thiên phú mới được. Hơn nữa, Lam Hiên Vũ bề ngoài tuổi tác là Bát tuổi, giống với học sinh năm Ba, về phương diện này, hắn không còn ưu thế nào.
Bất quá, Thu Vũ Hinh đối với hắn vẫn rất có lòng tin.
Một nam tử trung niên với nụ cười trên mặt, tiến lên phía trước, mỉm cười nói với các vị lão sư: “Các vị lão sư có thể rời sân trước, những đứa nhỏ này cứ giao cho chúng ta.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Bỉ Ngạn Chi Chủ